Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 350: Thắng khả năng (length: 8135)

Bị phân đến chung đội tuyển tham gia giải đấu của trường trung học Ngự Thú, ngoài cái tên nổi như cồn là trường trung học Thánh Thủy, thì tiếp theo chính là trường trung học Hùng Đỉnh.
Cũng không biết có phải do ảnh hưởng từ tên trường hay không mà học sinh ở trường trung học Hùng Đỉnh toàn là lũ gấu hết thuốc chữa, từng có thời gian trường này nằm trong top các trường "khó quản lý nhất" tỉnh Chiết Hải.
Học sinh hễ không vừa ý là dùng đối chiến để giải quyết vấn đề, hiệu trưởng trong vòng mười năm đã đổi mấy lượt.
Tại ngôi trường trọng thực lực này, thành viên đội tuyển của trường cứ một thời gian lại thay máu một lần vì bị khiêu chiến thua.
Mà Lưu Trạch Nho lại là một Ngoan Nhân duy nhất trong lứa học sinh lớp 12 của trường trung học Hùng Đỉnh từ đầu đến giờ không bị thay thế một lần nào.
Khi Hạ Đại Đào và Lưu Trạch Nho ra sân, hiệu ứng của những tuyển thủ được yêu thích nổi lên, cả trường một mảnh reo hò, hầu như đều hô tên Lưu Trạch Nho.
Trên sàn đấu.
Hạ Đại Đào nghe tiếng ồn ào bên ngoài, vừa đi vừa mắng: "Đúng là một lũ mù, lần trước ta xếp hạng rõ ràng là ở trên ngươi."
Lưu Trạch Nho xua tay: "Hay là bọn họ nhìn mặt?"
Hạ Đại Đào: "? ? ?"
Nghe câu này xong hắn thấy tâm can như bị trọng thương!
Vì thân thể béo tròn mà từ nhỏ đến lớn hắn không có lấy một chút khác phái duyên nào, dù về sau thi vào được trường trung học Thánh Thủy, vào đội đối chiến cá nhân được yêu thích nhất của trường thì phương diện khác phái duyên vẫn không hề thay đổi.
Ngay lúc Hạ Đại Đào hít sâu chuẩn bị điều chỉnh lại trái tim đang tổn thương thì tiếng còi vang lên.
"Phong tỏa nham thạch!" Lưu Trạch Nho dẫn đầu ra lệnh.
Bạo Bạo hùng giơ móng phải đấm mạnh xuống đất, từ mặt đất hình thành nên sân đấu bất ngờ xuất hiện từng tảng nham thạch sắc nhọn phong tỏa về phía dung bạo Tinh Tinh.
"Khá đấy, còn giấu một chiêu này." Trên khán đài, Từ Nghệ Tuyền thấy vậy thì ngạc nhiên nói.
Kiều Tang hiểu Từ Nghệ Tuyền đang nói gì.
Đến giai đoạn lớp 12, những người dự thi cơ bản đều là tuyển thủ gạo cội, kỹ năng của sủng thú đã bại lộ hết cả rồi.
Kiều Tang từng xem qua tư liệu của Lưu Trạch Nho, trước đây Bạo Bạo hùng của hắn chưa từng biểu diễn chiêu phong tỏa nham thạch này.
Nhìn uy lực của chiêu phong tỏa nham thạch này, độ thành thạo ít nhất phải đến Tiểu Thành, hiển nhiên không phải mới học gần đây.
Biểu cảm của Kiều Tang lập tức nghiêm túc hơn, chuyện này nằm ngoài dự tính ban đầu của nàng, nếu được thì nàng vẫn muốn để Lộ Bảo ra đấu.
Nha Bảo không thiếu những trận nghiền ép đối thủ, còn Lộ Bảo thì lại thiếu những trận có thể rèn luyện thực chiến.
Chỉ thấy trên sàn đấu, vì Bạo Bạo hùng giành được tiên cơ mà cục diện chiến đấu nhất thời bị nắm trong tay Lưu Trạch Nho.
Dung bạo Tinh Tinh có chút bị động, hai tay bao quanh Liệt Diễm, không ngừng dùng Hỏa Diễm quyền tấn công những tảng nham thạch đột nhiên xuất hiện phía trước mặt, từng đám lửa lẫn lộn đá vụn nổ tung, tựa lựu đạn tạo ra hiệu ứng nổ.
Điều này không chỉ che mắt dung bạo Tinh Tinh, Hạ Đại Đào cũng nhất thời không nhìn rõ động tĩnh của đối thủ.
Đến khi dung bạo Tinh Tinh vất vả đập nát từng tảng nham thạch trước mặt thì trước mắt bỗng lóe lên một luồng bạch quang, ngay sau đó đã bị hất văng ra ngoài.
"Xả thân va chạm." Từ Nghệ Tuyền cau mày.
Xả thân va chạm, kỹ năng trung cấp bình thường hệ, khi mục tiêu công kích bị tổn thương, bản thân người sử dụng cũng sẽ chịu một phần tổn thương, nếu người sử dụng có đầu cứng hoặc phòng thủ phép thuật thì có thể ngăn chặn tác dụng phụ này.
Khi vừa mới bắt đầu trận đấu sẽ rất ít Ngự Thú Sư trực tiếp để sủng thú dùng chiêu này.
Ánh mắt của Kiều Tang dừng lại trên người Bạo Bạo hùng, nó đầu và quanh thân đều không hề có chút quang hiệu nào, Linh Quang chợt lóe lên:
"Có lẽ nào Bạo Bạo hùng này không có bất kỳ đặc tính phòng ngừa tác dụng phụ của chiêu này, mà dùng xả thân va chạm ngoài tấn công còn có mục đích khác thật ra là để mình bị thương."
Từ Nghệ Tuyền hơi sững sờ: "Ý ngươi là nó muốn cộng dồn giá trị phẫn nộ?"
Kiều Tang gật đầu: "Dung bạo Tinh Tinh lực tấn công cao, Lưu Trạch Nho không thể ngay từ đầu đã để Bạo Bạo hùng đi đối đầu trực diện tổn thương của đối phương, nhưng nếu trước tiêu hao của đối phương trước một lượt, trình độ bản thân bị thương cũng trong mức cho phép."
"Vậy khi đó tổn thương của dung bạo Tinh Tinh không còn cao như lúc đầu nữa, giai đoạn này làm bia chắn, có thể tiếp tục chịu đựng, uy lực phẫn nộ chi quyền cũng càng lớn."
Từ Nghệ Tuyền thở dài: "Đại khái chỉ có người âm như ngươi mới nhanh nghĩ đến điều này."
Kiều Tang: "? ? ?"
Giống như lời Kiều Tang nói, dung bạo Tinh Tinh lết thân thể đầy thương tích vừa đứng lên, đập vào mắt chính là Bạo Bạo hùng ở ngay trước mặt.
"Phanh phanh phanh!"
Đối thủ ngay trước mắt, nào có đạo lý không tấn công, hai tay của dung bạo Tinh Tinh trong nháy mắt bốc lên Liệt Diễm nhiệt độ cao, cứ thế vung quyền đá cước về phía Bạo Bạo hùng.
Từng đám Hỏa Diễm nổ tung trên người Bạo Bạo hùng, nhưng uy lực rõ ràng không lớn bằng lúc vừa tấn công nham thạch.
Bạo Bạo hùng bị luân phiên tấn công vẫn không hề lay động, chỉ lùi lại mấy bước.
"Ngay lúc này!" Lưu Trạch Nho đột nhiên hô lên.
Móng phải của Bạo Bạo hùng trong nháy mắt tung ra luồng năng lượng phẫn nộ kinh khủng, nhắm thẳng vào đầu dung bạo Tinh Tinh mà đấm tới.
Dung bạo Tinh Tinh trực tiếp bay ngược ra xa mấy trượng, hai mắt nhắm lại không thể đứng lên nổi nữa.
Một quyền KO.
Cả trường reo hò vang dội, đều lớn tiếng khen ngợi Lưu Trạch Nho.
Cảnh tượng vừa rồi cho người ta cảm giác như: Trong game, hai bên solo, rõ ràng thể trạng tương đương nhau, mà một bên đánh nửa ngày đối phương vẫn không hề suy suyển gì, một bên kia chỉ một chiêu đấm móc trực tiếp kết thúc game.
Khó rồi... Kiều Tang không khỏi suy tư về khả năng Lộ Bảo chiến thắng.
Thật ra thì lực tấn công của dung bạo Tinh Tinh có phần mạnh hơn Bạo Bạo hùng, nhưng đối mặt với Bạo Bạo hùng, nó tựa hồ chỉ làm tăng thêm uy lực cho chiêu phẫn nộ chi quyền của đối thủ.
Dung bạo Tinh Tinh thân thể to lớn, phải nhờ đến bốn con heo Quái Lực mặc áo khoác trắng mới có thể khiêng nó lên cáng thương.
Từ Nghệ Tuyền nghiêng đầu, khẽ hỏi: "Ngươi xác định vẫn muốn cho Băng Lộ Kỳ Á ra đấu sao?"
Mấy ngày nay hai người nàng ở cùng nhau cả ngày, nên đương nhiên biết Kiều Tang dạo này luôn phân tích về đối thủ của ngày thứ hai với Băng Lộ Kỳ Á, chiến thuật đề ra cũng đều căn cứ theo tình hình của Băng Lộ Kỳ Á.
Kiều Tang im lặng hai giây, nói: "Ta chợt nghĩ ra một khả năng, muốn thử một chút."
Rõ ràng độ khó là nhất tinh cấp, càng muốn đi theo cấp bốn sao... Từ Nghệ Tuyền nhìn nàng, không nói thêm gì.
Mặc dù Kiều Tang không nói rõ, nhưng ý tứ của lời này rõ ràng là vẫn muốn để Băng Lộ Kỳ Á ra đấu.
...
Hạ Đại Đào tuy trận đầu thua, nhưng cũng may trận thứ hai dùng Phong Điêu thắng, cũng làm tiêu hao hơn nửa năng lượng của Bạo Bạo hùng.
Tuy trận thứ ba phải đối mặt với sủng thú thứ hai của Lưu Trạch Nho mà thua cuộc thì cũng không xem là quá mất mặt.
Thời gian trôi nhanh, từ buổi sáng vẫn đối chiến cho đến chạng vạng, hôm nay trận đấu cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Loa phóng thanh vang lên:
"Xin hãy hoan nghênh Kiều Tang đến từ trường trung học Thánh Thủy và Lưu Trạch Nho của trường trung học Hùng Đỉnh!"
Giờ phút này, tất cả người xem trong sân đều nhìn về phía thân ảnh đang đứng lên kia ở hàng ghế đầu.
Đối chiến còn chưa bắt đầu, tiếng hoan hô cả trường đã vang lên.
Lần này, tất cả đều hô tên Kiều Tang.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận