Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 632: Cứu ta (length: 9398)

Nam hài bản năng ôm đầu, giải thích nói:
"Ta thấy nàng ôm sủng thú, cho là không phải Ngự Thú Sư lợi hại gì."
Hai chòm râu nam nhân dùng sức kéo hắn qua một bên, cảnh cáo nói: "Ta đã nói với ngươi rồi, dù là những Ngự Thú Sư cấp F kia cũng không phải là ngươi có thể tùy tiện động tay!"
Nam hài cúi đầu, khiến người thấy không rõ vẻ mặt của hắn: "Ta biết rồi."
"Ngẩng đầu lên." Hai chòm râu nam nhân nhìn tàu điện ngầm đang tới nói: "Tiếp tục làm việc."
Kiều Tang mang theo thép bảo cất bước đi vào toa xe.
"Trạm tiếp theo, Terry."
Âm thanh thông báo vang lên, cửa toa xe đóng lại.
Kiều Tang tìm một chỗ ngồi xuống.
Thép bảo ở bên cạnh, khiến các hành khách giữ một khoảng cách với nàng.
Ngự Thú Sư cũng không phải hiếm, chỉ là hành khách trên chuyến tàu này cơ bản đều đi từ khu trái, phần lớn đều là người bình thường hàng ngày phải đến khu phải vất vả làm việc, bọn họ quen giữ khoảng cách với Ngự Thú Sư.
Đột nhiên, một bóng người gầy gò ngồi xuống bên cạnh nàng.
Kiều Tang cúi đầu lướt điện thoại, không để ý.
Giờ phút này nàng đang xem vòng bạn bè.
Lần trước sau khi đăng thư trúng tuyển học viện ngự thú Đế Quốc trong vòng bạn bè, trừ người thân và một ít người quen biết thêm, không ai là bạn học cũ bình luận, nàng còn tưởng là mọi người lâu không liên lạc nên tình cảm phai nhạt, giờ thấy một loạt bình luận, mới biết hóa ra hôm nay nghỉ cuối tuần, mọi người mới có điện thoại dùng.
Đúng là tội nghiệp học sinh cấp ba... Kiều Tang trong lòng đồng cảm một giây với những bạn học phải nộp điện thoại đúng hạn.
【 Ai làm vậy? Nhìn như thật ấy. 】 【 Nếu không phải ta biết ngươi là học sinh kém, suýt thì tin rồi. 】 【 Sủng thú Siêu Túc Tinh thế nào, có muốn khế ước không? 】 【 Oa nha! Ngươi đăng vòng bạn bè! Mà cái ngươi đăng là cái quái gì thế? 】 【 Cho ta ảnh gốc đi, ta cũng muốn P một tấm thư trúng tuyển có tên của ta! 】 【 Thì ra thư trúng tuyển học viện ngự thú Đế Quốc dài như này, mở mang tầm mắt, mà ta đang quan tâm chuyện khác, vì sao ngươi lại được chơi điện thoại?! 】 Kiều Tang nhìn những bình luận phía dưới, khóe miệng nhếch lên cười.
"Thép Vệ!"
Lúc này, thép bảo bỗng vươn cánh qua đầu gối Kiều Tang, gắt gao đè lên chỗ túi xách của nàng ở phía bên kia.
Kiều Tang cảm thấy có động tĩnh, cúi đầu nhìn, thấy thép bảo đang đè lên một bàn tay đang thò vào túi của nàng.
Không thể nào... Kiều Tang nghiêng đầu nhìn, thấy một khuôn mặt không quá xa lạ.
Tóc nâu, mặt gầy gò, trông có chút thiếu dinh dưỡng, chính là nam hài vừa mới trộm thạch sinh sinh trước đó không lâu.
Tên này thật là dai như đỉa, cảm tình là nhắm đúng mỗi mình nàng à... khóe miệng Kiều Tang vô thức giật một cái.
Nàng không ngờ mình đã cố triệu hồi thép bảo ở bên cạnh, lại vẫn có người nhắm vào mình.
Hơn nữa hai lần đều là cùng một người, đúng là khinh người quá đáng.
Chẳng lẽ trông nàng giống kẻ rất dễ bị trộm?
"Thép bảo, đừng để hắn chạy." Kiều Tang vừa nói vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh.
Ban đầu nàng thấy người này còn nhỏ, cũng không muốn phí thời gian, không ngờ tên này lại trộm đồ của nàng đến hai lần.
Lần này nàng đổi tuyến tàu, mà vẫn còn gặp hắn thật quá bất thường, tên này chắc chắn là kẻ trộm chuyên nghiệp, phải đưa đến đồn cảnh sát giáo dục cho tốt.
"Nha Nha!"
Chưa kịp để thép bảo trả lời, Nha Bảo đã đặt móng lên tay nam hài, kêu một tiếng, tỏ ý nó đến là được rồi, nhất định không để kẻ này trốn!
"Thép Vệ."
Thép bảo gật đầu, thu cánh về.
Nó đang ngồi ở phía bên kia của Ngự Thú Sư nhà nó, ấn như vậy rất bất tiện.
Nha Bảo hiện giờ đang ở trạng thái thu nhỏ, móng vuốt nhỏ xíu, trông mềm mại đáng yêu, không có chút uy hiếp nào.
Thế mà nam hài lại như bị hù dọa, không nhúc nhích.
Kiều Tang cho rằng nam hài còn nhớ dáng vẻ biến lớn của Nha Bảo, biết mình không trốn được.
"Xin đừng báo cảnh!" Một giọng nói bỗng vang lên phía trước.
Kiều Tang ngẩng đầu nhìn, phát hiện là một người mặc đồ đen, chừng ba mươi tuổi, có hai chòm râu nam nhân.
"Con nhà tôi còn nhỏ, xin bỏ qua cho nó lần này, tôi sẽ quản giáo nó cho tốt." Nam nhân thành khẩn nói.
Nói xong, hắn vỗ mạnh vào đầu nam hài, nghiêm nghị nói:
"Còn không mau xin lỗi Ngự Thú Sư đại nhân!"
Ngự Thú Sư đại nhân... Kiều Tang hơi ngớ người.
Thật tình thì, đây là lần đầu tiên nàng nghe người ta gọi mình như vậy...
Nam hài im lặng một lúc, khẽ nói:
"Xin lỗi."
Đồng thời, Kiều Tang như cảm thấy điều gì đó, lòng chợt run lên, nhưng ngoài mặt không đổi sắc.
Ánh mắt xung quanh đổ dồn tới.
Thấy Kiều Tang nhất thời không trả lời, một vài hành khách Thánh Mẫu không nhịn được mở miệng:
"Bỏ đi thôi, dù sao người ta còn là trẻ con."
"Để nó về nhà bị người nhà đánh cho một trận, tôi tin chắc có lần này, nó sẽ không dám nữa."
"Cha nó ở đây rồi, chắc chắn nó không dám có lần sau."
Đa phần những người ở đây đều là người thường, họ ghen tị Ngự Thú Sư, lại vốn dĩ thương người thường như đồng loại, gặp Ngự Thú Sư còn là một đứa trẻ chưa lớn, liền cùng nhau đứng về một phía.
Một số người khác thì cho rằng việc này không liên quan đến mình, không muốn dây vào chuyện phiền toái.
Hai chòm râu nam nhân thấy có nhiều người nói đỡ, cảm thấy việc này cũng không còn gì, liền đưa tay định kéo nam hài về.
"Nha!"
Kết quả hắn vừa vươn tay, Nha Bảo liền xù lông lên, lộ ra vẻ hung ác.
Hai chòm râu nam nhân giật mình, mặt cứng đờ đưa tay lại.
Hắn còn nhớ dáng vẻ con sủng thú này biến lớn.
Thân hình khoảng ba mét, chiếm gần một nửa toa xe, có thể gọi là đáng sợ.
Mọi người xung quanh nhất thời im bặt, họ thống nhất trận tuyến là vì Ngự Thú Sư không lên tiếng, không biểu hiện thái độ gì tức giận, một khi Ngự Thú Sư hay sủng thú của nàng có động thái gì, họ cũng không dám lên tiếng.
"Ga Terry, xin quý khách mang theo đồ đạc cá nhân chuẩn bị xuống xe." Tiếng thông báo lúc này vang lên.
Kiều Tang không nhìn mọi người, túm lấy nam hài, vừa đứng dậy đi về phía cửa xe, vừa kết nối điện thoại:
"Có người trộm đồ của tôi trên tàu điện ngầm, tôi đang ở ga Terry..."
Nam hài im lặng để mặc cho nàng kéo đi, không phản kháng.
Hai chòm râu nam nhân giận dữ nhìn bóng lưng nam hài, giằng co một lúc, không đuổi theo.
Cửa toa xe đóng lại.
Con trai đã bị người ta mang đi rồi mà không theo... Mọi người nhìn người đàn ông với ánh mắt khác thường.
Hai chòm râu nam nhân không để ý ánh mắt của mọi người, mà lấy điện thoại ra, bấm một số:
"Thưa ngài Finn, có phải hiện tại ngài đang ở ga Terry?"
Ga Terry.
Kiều Tang thả tay đang nắm nam hài ra, nói:
"Hắn không đuổi theo."
Lúc đối phương xin lỗi, nàng có cảm giác thấy hắn đặt vào trong túi của mình hai chữ viết tay:
【 cứu ta 】 Nam hài quay đầu, lặp đi lặp lại xác nhận người kia thật sự không có theo đến, cất giọng từ tận đáy lòng: "Cảm ơn!"
Bỗng cậu nghĩ đến gì đó, hỏi: "Vừa rồi chị có thật báo cảnh sát không?"
Kiều Tang gật đầu: "Có báo."
Lúc đầu nàng định cho nam hài bị cảnh sát giáo dục, sau nghĩ đến nếu đối phương không lừa nàng, thì cảnh sát đến cũng để cậu kể lại ngọn ngành cho cảnh sát biết.
"Vậy thì tốt rồi." Nam hài khẽ thở phào.
Có vẻ như cậu còn rất mong cảnh sát đến... Kiều Tang hỏi:
"Cậu có thể nói cho tôi rốt cuộc chuyện là thế nào không?"
Nam hài im lặng một lúc rồi nói: "Tôi có thể nói với chị, chị có thể ở lại đến khi cảnh sát tới rồi đi không?"
Bằng không thì sao, đều là ta báo cảnh mà... Kiều Tang "Ừ" một tiếng.
"Nha Nha!"
Lúc này, Nha Bảo xù lông kêu một tiếng.
Kiều Tang giật mình, cười nói: "Chúng ta vẫn nên đổi chỗ khác đã."
Cái gì? Nam hài ngây người.
"Tiểu Tầm bảo." Kiều Tang nhìn về phía không khí.
"Tìm kiếm ~"
Tiểu Tầm bảo hiện thân, con mắt lóe ánh lam.
Nam hài giật nảy mình, chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy mắt tối sầm lại.
Một giây sau, nơi nam hài vừa đứng mặt đất nhộn nhạo những vòng sóng vàng đất mềm mại, sóng lướt qua chỗ nào, nơi đó liền lập tức bị cát lấp đầy.
Một người đàn ông trung niên đội mũ tròn màu đen đi ra từ sau một cây cột gần đó, cau mày nói:
"Di chuyển không gian..."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận