Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 824: Không hiểu, nhưng tôn trọng (length: 7836)

"Nha Nha!"
Một bên Nha Bảo ngược lại rất hưng phấn, chạy tới chỗ Tiểu Tầm Bảo kêu một tiếng, ra hiệu nếu không bây giờ liền đi huấn luyện!
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm Bảo giật mình, vội vàng lắc đầu, ra hiệu bây giờ còn chưa đến thời gian huấn luyện.
"Nha Nha..."
Nha Bảo lộ vẻ thất vọng, chợt kêu một tiếng, ra hiệu vậy ta đi trước bên ngoài chờ ngươi.
Nói xong, hướng sân huấn luyện lộ thiên đi đến, mình bắt đầu trước huấn luyện.
"Tìm kiếm ~"
Tiểu Tầm Bảo tội nghiệp nhìn Ngự Thú Sư của mình.
Không đi không được sao?
Kiều Tang gật đầu: "Nếu như ngươi vẫn muốn một khí thế liền khiến tất cả đối thủ đều ngã xuống đất."
"Tìm kiếm..."
Tiểu Tầm Bảo vẫn một bộ dáng vẻ đáng thương.
Kỳ thật nó cũng không muốn khí thế mạnh mẽ đến vậy...
Kiều Tang: "..."
Kiều Tang trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Mấy Tiểu Đệ ngoài kia của ngươi có biết ngươi sợ như vậy không?"
"Tìm kiếm..."
Tiểu Tầm Bảo sửng sốt một chút, lắc đầu.
Không biết.
Kiều Tang giọng điệu bình tĩnh nói: "Vậy ngươi nói, ta đi kể bộ dạng hiện tại của ngươi cho mấy Tiểu Đệ đó của ngươi, bọn chúng sẽ thế nào?"
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm Bảo trong nháy mắt mắt rưng rưng, một mặt bi tráng.
Nó đi, nó đi không được sao!
Như vậy mới đúng... Kiều Tang giọng điệu mỉm cười: "Khoảng thời gian này huấn luyện xác thực có chút vất vả, ban đêm ta cho phép ngươi chơi thêm một giờ máy tính."
"Tìm kiếm..."
Tiểu Tầm Bảo không mấy hăng hái.
Nếu mỗi ngày chơi một giờ máy tính mà cái giá là mỗi ngày cùng Nha Bảo đại ca tiến hành huấn luyện đối chiến, thì máy tính này cũng không phải là không thể không chơi...
Hiện tại sức hấp dẫn của máy tính đối với Tiểu Tầm Bảo quả nhiên không lớn như vậy... Như vậy cũng tốt, ít nhất không cần lo lắng về sau nó sẽ thành sủng thú nghiện net... Sắp xếp xong chuyện huấn luyện của Nha Bảo và Tiểu Tầm Bảo, Kiều Tang quay đầu, thấy Adonis vẫn đang tiếp tục ăn, đi đến bên bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống hỏi:
"Ngươi vẫn chưa thể tiến hành dự đoán sao?"
Một tháng nay, Kiều Tang ở chỗ che chở đặc biệt mỗi cách một đoạn thời gian lại hỏi một lần, Adonis sớm đã quen với câu hỏi này, mặt không đổi sắc.
"Địch Địch."
Nó không cần suy nghĩ lắc đầu.
Vẫn chưa thể.
Lừa gạt... Kiều Tang trong lòng thầm nghĩ một câu, ngoài mặt thở dài nói: "Nhưng mà chúng ta ở cái tinh cầu này nhiều nhất chỉ ở lại 27 ngày, nếu ngươi trong 27 ngày còn không dự đoán được, vậy phải làm thế nào?"
Thư viện đại học Ngự Liên gần như cất giữ tất cả sách có giá trị từ xưa đến nay, trong đó có bao gồm cả những giới thiệu kỹ càng về huyễn thú, Adonis đương nhiên cũng nằm trong số đó.
Nàng nửa tháng trước đặc biệt đến thư viện tìm những sách liên quan tới Adonis, vốn định xem thử có tài liệu gì có thể giúp Adonis nhanh chóng hồi phục, không ngờ lại thấy câu này: [Adonis tiến hành dự đoán dễ như ăn cơm uống nước].
Nhìn lại Adonis khoảng thời gian này mỗi ngày ăn uống, ngay cả cây sáo cũng không thổi hai lần, trong nháy mắt liền hiểu rõ mình bị lừa.
Có thể Adonis là sủng thú Hoàng cấp, tiếng sáo nó thổi ra còn có công kích, thôi miên và một loạt hiệu quả khác, ép nó thổi ra tiếng sáo dự đoán có lẽ không cao.
Một cái không khéo, Adonis rất có thể sẽ giả vờ đồng ý thổi sáo, kì thực tiến hành thôi miên để rời đi.
Dù sao từ dữ liệu lớn mà nói, sủng thú tuổi càng cao thì càng tinh.
Nàng cũng không muốn tùy ý vạch trần Adonis nói dối, gây xung đột với nó.
Dù gì thì nàng và Adonis cũng ở chung một thời gian, vẫn có chút tình cảm.
"Địch Địch?"
Adonis lộ vẻ mê mang.
27 ngày sau các ngươi liền đi?
"Thép trảm."
Thép Bảo đang ăn ở bên cạnh kêu lên, đồng thời phiên dịch.
"Không sai." Kiều Tang gật đầu: "Ngươi cũng biết, ta vẫn là học sinh, là học sinh trao đổi tinh tế mới đến đây, hết học kỳ này là phải rời đi."
"Địch Địch..."
Adonis vừa nghĩ đến cuộc sống như thế chỉ còn 27 ngày, món ăn trong tay cũng không còn ngon nữa.
Nó thở dài một tiếng thật sâu.
Kiều Tang xem biểu hiện của Adonis, bỗng thấy có hy vọng, thử thăm dò:
"Hay là ngươi thử thổi sáo một chút xem, xem có hồi phục chưa?"
"Địch Địch."
Adonis ngẩng đầu nhìn nhân loại trước mắt, đột nhiên thành thật kêu lên một tiếng.
"Nó nói gì?" Kiều Tang vội vàng nhìn Thép Bảo hỏi.
"Thép trảm."
Thép Bảo bình tĩnh phiên dịch.
Nó nói nó nhớ ra thứ gì đó có thể giúp nó sớm khôi phục năng lực dự đoán.
Kiều Tang nghe vậy hơi giật mình, rồi vui mừng nói: "Là cái gì?"
Mặc dù Adonis vẫn đang nói dối, nhưng nó bây giờ đã rõ ràng là chịu nhả ra rồi.
"Địch Địch."
Adonis kêu một tiếng, biến mất ở nguyên vị trí.
Hai giây sau, nó ôm cái laptop trống rỗng trở về.
Kiều Tang vừa nhìn đã nhận ra, đây là cái máy tính trên bàn trong phòng sách của mình.
Nàng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì.
"Địch Địch."
Adonis thuần thục bật máy tính, mở trình duyệt, gõ lạch cạch lên bàn phím.
Sau đó từng tấm hình món ăn xuất hiện trên màn hình.
"Địch Địch."
Adonis chỉ vào tất cả hình ảnh trên màn hình.
Cái này, cái này, cái này, còn cả cái này nữa... Nó đều cần.
Khóe miệng Kiều Tang co giật, mỉm cười hỏi: "Thạch hoa quả, khoai tây chiên, bỏng ngô, kẹo trái cây... Quyền Quyền tâm, xác định là những thứ này sao?"
"Địch Địch." Adonis gật đầu.
"Ta hiểu rồi." Kiều Tang cầm điện thoại lên, chuẩn bị vào trang web bán hàng online đặt hàng.
"Địch Địch."
Lúc này, Adonis kêu lên.
Kiều Tang nhìn Thép Bảo, dùng ánh mắt hỏi thăm.
"Thép trảm."
Thép Bảo phiên dịch.
Nó nói những thứ này chỉ là có khả năng, cũng không chắc có thể giúp nó khôi phục.
Kiều Tang: "..."
Gã này là thấy mình biết nó nói dối rồi thì phải!
Bây giờ ngay cả giả bộ cũng không thèm giả!
Kiều Tang nhìn Adonis.
Adonis một mặt vô tội chớp chớp mắt.
Cuối cùng Kiều Tang vẫn thua trận, bất đắc dĩ tiếp tục đặt hàng trên điện thoại.
"Địch Địch..."
Adonis thấy bộ dạng của người trước mặt, nhịn không được cười phá lên, cảm thấy món ăn trong tay lại thơm hơn.
...
Nửa tiếng sau, Tiểu Tầm Bảo mặt đầy bi tráng lết đến sân huấn luyện lộ thiên.
Kiều Tang mang theo Thép Bảo đến trong sân huấn luyện.
Sau khi Thép Bảo phô diễn một lần kết quả huấn luyện của nó, Kiều Tang trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói:
"Đấu giải cân bằng chú trọng giá trị hoa lệ, ngươi cứ trực tiếp bắn hết lông vũ trên người ra như vậy, đúng là có thể cho giám khảo thấy Dực Lưỡi Đao của ngươi đã luyện đến cảnh giới áo nghĩa, thấy được sự cường đại của ngươi."
Dừng một chút, nàng nói tiếp:
"Nhưng mà dáng vẻ toàn thân không có lông vũ của ngươi thì có hơi không đẹp mắt."
"Thép trảm?"
Thép Bảo lộ vẻ nghi hoặc.
Cường đại không phải là đại biểu cho Mỹ Lệ sao?
"Thẩm mỹ của nhân loại và sủng thú đôi khi có chút khác biệt." Kiều Tang nói thẳng: "Nhân loại thích hình dáng sủng thú chim có lông vũ xinh đẹp."
"Thép trảm."
Thép Bảo kêu một tiếng, tỏ ý hiểu rồi.
Kỳ thật nó vẫn chưa hiểu lắm.
Sau khi nó thi triển xong Dực Lưỡi Đao, lông vũ vẫn sẽ mọc lại, đã phô bày được sự cường đại, hình dáng cuối cùng vẫn sẽ khôi phục lại hình dạng mà người trưởng thành thích, chỉ là trong thời gian ngắn thì toàn thân bị trụi thôi.
Nhưng đây là thi đấu của xã hội loài người.
Không hiểu, nhưng vẫn tôn trọng đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận