Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 243: Khế ước đi, liền hiện tại (length: 8862)

"Gâu!"
Bộ lông lộng lẫy, khí thế uy nghiêm bá đạo, tiếng kêu khiến lòng người kinh sợ.
Sủng thú xuất hiện bên trong tinh trận mang đến cho người ta một cảm giác áp bức rất mạnh.
Người đàn ông mặt vuông hít sâu một hơi, sợ đến mức suýt chút nữa kêu thành tiếng.
Ngọa Tào!
Ai có thể nói cho hắn biết tại sao sủng thú mà đứa bé này triệu hồi ra lại là Viêm Linh Khuyển!
Chẳng phải trên mạng nói trước mắt chỉ có một con sao?!
Điều quan trọng nhất là.
Màu sắc của tinh trận tại sao lại là màu xanh lá cây?!
Cái này mẹ nó có phải là tinh trận mà một học sinh cấp ba còn đang đeo cặp sách nên có hay không vậy?!
Người đàn ông mặt vuông lưng đổ mồ hôi, còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong chấn động thì Viêm Linh Khuyển trước mặt đã há miệng phun ra ngọn lửa xoay tròn.
"Buồn bực niệm quái! Cứu ta!" Người đàn ông mặt vuông sợ đến tranh thủ thời gian ôm đầu ngồi xổm xuống đất kêu lớn.
"Buồn bực niệm!"
Buồn bực niệm quái hiển nhiên không giỏi chiến đấu, đối mặt với tình huống đột ngột, nó không lập tức phản ứng mà lại sợ hãi kêu lên một tiếng.
Đúng lúc ngọn lửa sắp đánh trúng người đàn ông mặt vuông, Kiều Tang kịp thời hô: "Niệm lực!"
Ngọn lửa bị một luồng sức mạnh giữ lại giữa không trung khi chỉ còn cách người đàn ông mặt vuông 0.1 công, sau đó đột ngột quay hướng đánh về phía buồn bực niệm quái ở phía xa.
Ngọn lửa nóng rực chuẩn xác không sai sót đánh trúng vào người buồn bực niệm quái không hề phòng bị.
"Ầm!"
Thân thể buồn bực niệm quái trực tiếp bay ra ngoài, hung hăng đập vào bức tường phía sau.
"Buồn bực niệm!!"
Tiếng kêu rên đau khổ vang khắp căn phòng.
Người đàn ông mặt vuông nghe thấy tiếng kêu mặt mày trắng bệch, run rẩy buông tay xuống quay đầu nhìn lại, thình lình phát hiện buồn bực niệm quái đã nhắm mắt ngã xuống đất.
Xong rồi... Ánh mắt người đàn ông mặt vuông ngây dại, tê liệt trên mặt đất.
Kiều Tang lau mồ hôi trán, mặc dù quá trình có chút sai lệch so với nàng nghĩ nhưng cũng may là vẫn đánh bại được buồn bực niệm quái mà không làm hỏng mọi thứ.
Nói đi thì phải nói lại, nàng thật không ngờ người đàn ông mặt vuông này lại yếu như vậy.
Nhìn cái dáng vẻ nhân vật phản diện của hắn lúc đầu, nàng còn tưởng rằng là nhân vật ghê gớm gì, hóa ra lại là thế này?
Thật thiệt cho nàng lúc trước còn mưu tính sâu xa một chút.
Vốn nghĩ rằng, buồn bực niệm quái tuy nói chỉ là cấp sơ, nhưng nói thế nào thì cũng là sủng thú hệ siêu năng lực, hẳn là có kỹ năng thuấn di.
Hiện giờ ở trong phòng, người tuyên bố nhiệm vụ còn đang ở bên cạnh người đàn ông mặt vuông kia, nếu như trực tiếp công kích buồn bực niệm quái sợ là sẽ phải phòng bị bên trong tiến hành đại phá hoại, người đàn ông mặt vuông nói không chừng sẽ còn bức ép người tuyên bố nhiệm vụ để nàng đi vào khuôn khổ.
Cho nên nàng liền nghĩ để Nha Bảo giả bộ công kích người đàn ông mặt vuông, đến lúc đó hoặc là buồn bực niệm quái sẽ cản trở công kích hoặc là người đàn ông mặt vuông sẽ bị ngọn lửa làm cho không thể không rời khỏi người tuyên bố nhiệm vụ.
Không ngờ cuối cùng lại thành ra tình huống này.
"Gâu!"
Nha Bảo quay đầu nhìn sắc mặt Ngự Thú Sư nhà mình không được ổn, lo lắng kêu lên một tiếng.
"Ta không sao." Kiều Tang cười nói.
Cũng may là vào thời điểm mấu chốt đã thoát khỏi thuật thôi miên, nếu không hậu quả ... Kiều Tang bỗng nhớ ra điều gì, trực tiếp ngẩn ngơ tại chỗ.
Vừa rồi lực chú ý đều đặt vào người đàn ông mặt vuông không rõ thân phận, hiện tại hồi tưởng lại, nàng nhớ rõ tinh trận mà vừa mới triệu hồi ra Nha Bảo hình như có màu xanh lá.
Đây chẳng phải, nàng đã đột phá?!
Không có buồn bực niệm quái khống chế, người đàn ông lưu loát đứng dậy nắm lấy cổ áo người đàn ông mặt vuông, một quyền đánh vào cằm hắn.
Người đàn ông mặt vuông ngã xuống đất.
Một quyền này cũng khiến ánh mắt người đàn ông mặt vuông một lần nữa ngưng tụ, hắn không cam lòng nhìn người đàn ông, cười khẩy một tiếng: "Coi như ta xui xẻo, ngươi báo cảnh đi, chờ ta ra, ta sẽ còn tìm ngươi nữa."
"Em gái ngươi!" Người đàn ông lại đánh thêm một quyền, giận dữ nói: "Đến nước này còn dám uy hiếp ta!"
Kiều Tang nghe thấy động tĩnh lấy lại tinh thần, tiến lên hỏi: "Hắn có phải là người đã theo dõi ngươi?"
Lúc bị đánh người đàn ông mặt vuông có dáng vẻ chết sống không chịu thua, nhưng khi nhìn thấy Kiều Tang đến gần thì con ngươi lại co rụt lại, nước bọt vừa định phun ra liền im lặng nuốt xuống.
Viêm Linh Khuyển.
Ngự Thú Sư cấp D đeo cặp sách.
Không thể đụng vào.
Người đàn ông vẫn không biết mình đã hữu kinh vô hiểm thoát khỏi một chiêu công kích nước bọt, anh ta quay đầu thấy Kiều Tang thì vẻ mặt dịu lại, nói: "Chính là hắn, chính tên này gần đây cứ theo dõi ta, vừa rồi lúc em ngất xỉu thì hắn làm hết."
"Vì sao lại theo dõi ngươi?" Kiều Tang tò mò hỏi.
"Ta cũng không biết, tên này còn chưa nói." Người đàn ông vừa nói vừa cầm cổ áo người đàn ông mặt vuông, hung tợn nói: "Nói! Ngươi tại sao đi theo ta!"
Người đàn ông mặt vuông lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường quay đầu, sau đó vừa vặn đối diện với ánh mắt của Kiều Tang.
Trong lòng hắn run lên, vốn còn muốn tỏ vẻ cứng rắn thêm, nhưng lúc này lại thấy Viêm Linh Khuyển ở bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm hắn.
Trong một nháy mắt, trái tim nhỏ của người đàn ông mặt vuông đập nhanh hơn mấy nhịp.
Hắn hít sâu một hơi, quay đầu mạnh hất tay người đàn ông ra, giận dữ hét: "Chính mình đã làm gì mà còn không rõ ràng sao!"
Người đàn ông cau mày nói: "Ta làm gì? Ngươi nói rõ ra."
"Nếu không phải do ngươi dây dưa với Dư Hân Nghiên, mỗi ngày cùng cô ta khoe ân ái trên mạng, thì làm sao cô ta không có thời gian đi huấn luyện." Người đàn ông mặt vuông càng nói càng tức giận: "Đều tại ngươi! Hại cô ta giờ đây toàn tâm toàn ý vào chuyện yêu đương, ngay cả cuộc thi đấu cấp địa phương cũng không thèm tham gia!"
Người đàn ông sửng sốt một chút: "Ngươi là fan của Hân Nghiên?"
Người đàn ông mặt vuông cười lạnh một tiếng: "Không thì là fan của ngươi à?"
Người đàn ông: "..."
Người đàn ông nghiến răng nói: "Việc cô ấy không đi thi đấu vòng loại địa phương là chuyện của cô ấy, không liên quan gì đến ta cả!"
"Phì!" Người đàn ông mặt vuông căm hận nói: "Đồ tra nam!"
"À, nếu ngươi không tin thì ta mở cho ngươi nghe thử xem cô ấy nói như thế nào." Người đàn ông cầm lấy điện thoại vừa rơi trên đất, bấm một số, đồng thời mở loa ngoài.
Người đàn ông mặt vuông nín thở.
Kiều Tang lặng lẽ xích lại gần, nàng ngửi thấy mùi bát quái.
"Alo." Rất nhanh ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trong trẻo: "Sao tự nhiên lại gọi cho ta vậy, là lại muốn quay video à?"
"Không phải." Người đàn ông vào thẳng vấn đề: "Ta chỉ muốn hỏi một chút, sang năm cuộc thi đấu địa phương thật sự là em không định tham gia sao?"
"Ha ha ha ha, tham gia cái gì cuộc thi đấu địa phương? Anh còn không biết em à, chỉ với tài nghệ của em thì làm sao có vé vào vòng loại được." Đầu dây bên kia lải nhải nói:
"Trước đây là để tạo hình tượng tích cực thôi, vừa hay cũng có nội dung làm video với livestream, năm nay em đổi nội dung livestream rồi."
Nghe đến đây, người đàn ông mặt vuông như sét đánh giữa trời quang, hoàn toàn không muốn tin sự thật này, miệng lẩm bẩm nói: "Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào."
"Người bên cạnh anh là ai thế?"
"Fan cuồng kiêm sự nghiệp phấn của em."
"Hả?"
Người đàn ông không tiếp tục nói nữa mà cúp máy.
Anh ta nhìn người đàn ông mặt vuông đang thất hồn lạc phách, nói: "Ngươi cũng nghe rõ rồi chứ."
Người đàn ông mặt vuông vẫn còn thất thần, không trả lời.
Người đàn ông nói tiếp: "Nếu như ngươi đã biết chuyện gì rồi, ta hy vọng ngươi cẩn thận hối cải, sau khi ra khỏi đồn cảnh sát thì đừng tìm ta nữa."
Nói xong anh ta nhìn Kiều Tang, nở nụ cười ấm áp: "Có thể phiền em cùng ta đến đồn cảnh sát một chuyến không?"
Kiều Tang ngẩn người một chút: "Chẳng phải anh không báo cảnh sao?"
Người đàn ông ngại ngùng nói: "Ta trước kia cứ nghĩ là có fan cuồng tấn công hay là người thầm mến cuồng dại mình thôi, còn muốn khuyên nhủ hắn cho tử tế, không ngờ lại không phải, nếu không phải vừa rồi em kịp thời tỉnh lại thì không biết tên này sẽ gây ra chuyện gì."
"Bây giờ người cũng bắt được rồi, tự nhiên phải đưa vào trong đó dạy dỗ cho hắn một bài học."
"Ta..." Kiều Tang vừa định mở miệng.
Người đàn ông lại nói: "Yên tâm! Ta nhất định đánh giá năm sao cho em!"
Ta không đi đồn cảnh sát mà ngươi cũng nên cho ta Kiều Tang thầm oán trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Được thôi, nhà vệ sinh ở đâu? Tôi muốn đi một lát."
Người đàn ông vội chỉ về bên trái nói: "Đi thẳng qua là thấy."
Kiều Tang theo hướng được chỉ đi vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại, mở ba lô ra.
Nhìn Thủy Lộ Á Nạp đang nháy mắt nhìn mình chằm chằm, cố nén sự kích động nói nhỏ:
"Khế ước đi, ngay bây giờ."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận