Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 606: Là đến tạm biệt (length: 8448)

Nơi này không lẽ là quê nhà của Thép Bảo... Nghĩ đến đây, mắt Kiều Tang sáng lên, dấy lên ngọn lửa hy vọng.
Nhưng mà nàng chưa kịp kiểm chứng suy nghĩ trong lòng, vòng quanh Tiểu Cương chuẩn nhóm không nói hai lời, trực tiếp cực kỳ ăn ý cùng nhau dùng lực vỗ cánh.
Đầy trời lưỡi dao từ không khí ngưng kết lập tức đồng loạt phát ra hướng phía dưới.
Con ngươi Kiều Tang đột nhiên co lại, cao giọng nói:
"Phản kích vòng phòng hộ!"
"Nha!"
Nha Bảo há miệng, ngọn lửa xoay tròn trong nháy mắt từ trong miệng nó phun ra.
Ngay sau đó, mắt nó nổi lên Lam Quang.
Ngọn lửa dưới sự khống chế của niệm lực đột nhiên đổi hướng, xoay tròn hướng lên, đồng thời phạm vi từ lớn từ từ nhỏ dần, lấy nó làm trung tâm, đem Kiều Tang cùng Lộ Bảo bọn nó bảo hộ ba trăm sáu mươi độ không góc chết vào bên trong.
"Phanh phanh phanh!"
Liên tiếp không ngừng lưỡi dao không khí cùng ngọn lửa va chạm, phát ra tiếng vang như lựu đạn.
Nơi ở của sủng thú hoang dã quả nhiên không phải người bình thường có thể đi vào, quá nguy hiểm... Nếu không có Tiểu Tầm bảo có không gian di động, nàng nhất định phải nằm tại chỗ này... Vì an toàn vẫn là đi trước, chờ Nha Bảo tiến hóa thành sủng thú cấp Tướng rồi lại đến một chuyến... Kiều Tang thừa dịp cơ hội này, suy tư một chút tình cảnh của mình, lúc này quyết định trước tẩu vi thượng.
"Thép thép!"
Ngay khi nàng chuẩn bị gọi Tiểu Tầm bảo thi triển không gian di động thì, Thép Bảo bên cạnh hưng phấn kêu một tiếng, biểu thị nơi này chính là nhà của nó.
Mặc dù sớm đã có suy đoán như vậy, nhưng bây giờ suy đoán được chứng thực, Kiều Tang vẫn sững sờ một chút.
Bởi vì, đồng tộc của Thép Bảo thật sự hung tàn hơn nhiều so với nàng tưởng tượng...
"Bọn chúng còn nhận ra ngươi sao?" Kiều Tang lo lắng nói.
Dù sao Tiểu Cương chuẩn ở đây thực sự quá nhiều, thiếu một con hay thêm một con luôn cảm giác bọn chúng cũng sẽ không chú ý.
"Thép thép."
Thép Bảo đã nhận ra ý nghĩ trong lòng của Ngự Thú Sư nhà mình, nó thật lòng kêu một tiếng, biểu thị yên tâm, bọn chúng tuyệt đối nhận ra.
"Nhận ra mà bọn chúng vừa mới còn phát động công kích." Kiều Tang có chút không hiểu.
Ngươi cũng ở trong phạm vi công kích... Nửa câu sau nàng không nói ra.
"Thép thép."
Thép Bảo phức tạp nhìn Kiều Tang một chút, giải thích, biểu thị bọn chúng thật sự muốn công kích là ngươi, bản thân nó trong mắt đồng tộc, bị thương cũng là một loại rèn luyện.
Kiều Tang tiêu hóa một chút tin tức, chần chờ nói:
"Chờ lát nữa ngươi nói chuyện với chúng nó, liệu chúng nó có xem vào mặt ngươi mà không công kích ta không?"
"Thép thép."
Thép Bảo nghĩ nghĩ, cực kỳ thành thật kêu một tiếng.
Chuyện này khó mà nói.
Kiều Tang: "..."
Ngược lại cũng không cần phải thành thật như vậy, ngươi không sợ ta trực tiếp bảo Tiểu Tầm Bảo đem chúng ta di chuyển không gian đi à...
Giờ phút này mắt Thép Bảo lấp lánh, như tràn đầy tín nhiệm, dường như không hề lo lắng những lời vừa rồi của mình sẽ gây ảnh hưởng gì.
Kiều Tang nhìn chằm chằm nó hai giây, bỗng nhiên bất đắc dĩ nói:
"Chờ một lát đợt công kích này kết thúc, ngươi nói chuyện với bọn chúng, nếu như bọn chúng còn muốn phát động công kích, ta, ta sẽ kiên trì một chút, ngươi nói chuyện xong nhanh chúng ta nhanh đi."
"Thép thép."
Mắt Thép Bảo lộ ra ý cười, kêu một tiếng, biểu thị nó đã biết.
Kiều Tang trong lòng không khỏi vui mừng, nhìn dáng vẻ của Thép Bảo, dường như cũng không có ý định ở lại nhà cũ.
Không biết qua bao lâu, tiếng phá hủy bên ngoài kết thúc.
Kiều Tang dựng lỗ tai lên nghe ngóng, đợi mười mấy giây, liên tục xác định bên ngoài không còn công kích nữa, vỗ lưng Nha Bảo, ra hiệu có thể dừng phòng ngự.
Nha Bảo hiểu ý Ngự Thú Sư nhà mình, mắt Lam Quang biến mất.
Cùng lúc đó, ngọn lửa xoay tròn chung quanh biến mất.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc ngọn lửa biến mất, mưa đao lưỡi dao không khí lần nữa ập tới.
Ngọa tào, chưa xong sao... Kiều Tang cao giọng hô: "Tiểu Tầm bảo!"
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm bảo hiểu ngay, mắt nổi lên Lam Quang.
Một giây sau, Kiều Tang cùng Nha Bảo bọn nó liền xuất hiện ở nơi cao hơn so với đám Tiểu Cương chuẩn.
Ngay sau đó Tiểu Tầm bảo nhìn về phía Lộ Bảo, phòng ngừa nó rơi xuống.
Tiểu Cương chuẩn nhóm rối loạn tưng bừng, hai mặt nhìn nhau, tựa hồ đang nghi hoặc mục tiêu công kích đã đi đâu.
Trong đó một con Tiểu Cương chuẩn dường như đã nhận ra điều gì, đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy Kiều Tang cùng Nha Bảo bọn nó.
"Thép thép!"
Nó quát lớn một tiếng, liền cánh dùng sức vỗ, năm sáu đạo lưỡi dao không khí trong nháy mắt đánh tới.
Đúng lúc này, Thép Bảo bay đến trước mặt Kiều Tang, cánh khẽ vỗ, số lượng lưỡi dao không khí tương tự tức khắc xuất hiện, bay tới, cùng lưỡi dao không khí tấn công tới đụng vào nhau, ngăn cản từng cái.
Tiếng phá hủy khi lưỡi dao không khí đụng nhau khiến cho tất cả Tiểu Cương chuẩn dồn dập quay đầu.
Đợi tiếng bạo phát biến mất, bọn chúng thấy được Thép Bảo trên móng vuốt có đeo vòng tay thân phận.
Tiểu Cương chuẩn nhóm lập tức rối loạn lên, thần sắc của bọn chúng khác nhau, tuyệt đại đa số Tiểu Cương chuẩn lộ ra vẻ hận không tranh.
"Thép thép!"
Thép Bảo bay tới trước một khoảng cách, ngăn trước Nha Bảo, lớn tiếng kêu một tiếng.
"Thép thép!"
"Thép thép!"
"Thép thép!"
Gần như tất cả Tiểu Cương chuẩn đều kêu cùng một lúc, giống như đang đáp lại.
Kiều Tang nghe không hiểu ý trong lời nói của những Tiểu Cương chuẩn còn lại ngoài Thép Bảo, chỉ là nhìn vẻ mặt của bọn chúng luôn cảm thấy không được tốt lắm.
Nha Bảo dưới thân căng cứng, tư thế tùy thời chuẩn bị chiến đấu càng khiến nàng xác định điểm này.
Bị nhiều Tiểu Cương chuẩn nhìn chằm chằm như vậy, nói không có áp lực là giả.
Trong lòng Kiều Tang bỗng nhiên có chút bội phục Ashley lúc trước.
Nhiều Tiểu Cương chuẩn như vậy còn dám lừa gạt, hơn nữa còn thành công, tuyệt đối là nhân tài...
"Cương giáp!"
Lúc này, một con có hình thể khoảng 90 centimet, toàn thân phần lớn là màu đen, phần bụng màu trắng, trên cánh có một vài đường vân hình lông vũ, toàn thân như mặc một tầng khôi giáp sủng thú bay lên phía trước, vẻ mặt nghiêm túc kêu một tiếng.
Cương giáp chuẩn... Kiều Tang thầm đọc tên chủng tộc của con sủng thú trước mắt.
Nàng khế ước Tiểu Cương chuẩn, tự nhiên đã nghiên cứu kỹ càng toàn bộ liên tiến hóa của nó.
Cương giáp chuẩn, sủng thú trung cấp, hệ tiến hóa của Tiểu Cương chuẩn, toàn thân bao phủ như áo giáp thép, nhìn có vẻ nặng, nhưng thật ra rất nhẹ và mỏng, không ảnh hưởng đến việc bay lượn, vì không ngừng nhận công kích mà những chiếc lông vũ thép đồng nát hàng năm sẽ mọc lại một lần, khôi phục như mới, đồng thời một năm so với một năm lại càng cứng hơn.
Nếu như Kiều Tang lúc này nghe được ý tứ trong lời nói của cương giáp chuẩn, chắc hẳn không có tâm trạng phân tích tư liệu của nó trong đầu.
Bởi vì ý của cương giáp chuẩn là, giải trừ khế ước rồi trở về, có bọn chúng ở đây, ngươi cứ yên tâm giải trừ.
"Thép thép."
Thép Bảo im lặng một lát, lắc đầu.
Kiều Tang cũng không biết đối phương đang nói cái gì, chỉ là nghe Thép Bảo nói không, liền thấy tất cả Tiểu Cương chuẩn đều kích động, không ít Tiểu Cương chuẩn phẫn nộ nhìn về phía nàng, dường như muốn công kích bất cứ lúc nào.
Uy uy uy, các ngươi nói chuyện của các ngươi, nhìn ta làm gì, ta đây chỉ là phông nền mà thôi, các ngươi muốn ta như thế nào nữa... Kiều Tang thầm oán thầm trong lòng.
Hay là dứt khoát để Lộ Bảo thi triển sóng âm trị liệu vậy, miễn cho đám Tiểu Cương chuẩn này luôn kích động như vậy...
"Cương giáp?"
Ngay khi Kiều Tang đang suy tư, cương giáp chuẩn lại kêu một tiếng, biểu thị ngươi muốn cùng con người này đi sao?
Tất cả Tiểu Cương chuẩn nhìn về phía Thép Bảo, chờ đợi câu trả lời của nó.
"Thép thép."
Thép Bảo quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Tang, liền quay đầu, thở dài một tiếng, tiếng kêu bất đắc dĩ nhưng lại kiên định.
Nó về sau muốn đến một nơi gọi Lam Tinh, cùng Ngự Thú Sư nhà mình, lần này, là đến tạm biệt.
Nói xong, Thép Bảo như cởi được gánh nặng, chỉ cảm thấy một trận nhẹ nhõm.
Dưới tầm nhìn toàn cảnh, con Tiểu Cương chuẩn như nhân vật chính trong câu chuyện, bị tất cả ánh mắt đồng thời nhìn chằm chằm, trên thân sáng lên ánh bạch quang.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận