Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 152: Thuật thôi miên (length: 7988)

Kiều Tang đưa tinh thể trong tay tới.
Nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ là đơn thuần cảm thấy Hút Quỷ đèn nhặt quá cực khổ giúp một chút mà thôi.
Tinh thể này nàng cũng nhận biết, gọi Minh Dương tinh, bên trong chứa năng lượng có thể đạt tới cùng loại hiệu quả hấp thụ sinh mệnh năng lượng.
Cũng không phải trường học dạy, mà lúc trước có cái phim nhựa rất hot.
Bên trong sủng thú hệ U Linh Hấp Hấp Quỷ được bảo là trùm phản diện, chuyên môn hấp thụ sinh mệnh năng lượng của con người, nhân vật chính dựa vào Minh Dương tinh trở về từ cõi chết ba lần, khiến nàng ấn tượng sâu sắc.
Hút Quỷ đèn không có bấc đèn, theo lý thuyết chống đỡ bên ngoài không được bao lâu, nhưng thấy Minh Dương tinh Kiều Tang liền không có gì nghi hoặc.
Dù không rõ Hút Quỷ đèn từ đâu làm ra, nhưng Minh Dương tinh đối với Hút Quỷ đèn đã mất bấc đèn đúng là thuốc bổ.
Hút Quỷ đèn nhìn Minh Dương tinh trước mắt ngẩn người một chút, ngọn lửa lay động kịch liệt trong chụp đèn giảm hơi thở xuống, nhỏ hơn một vòng so với ngọn lửa yếu ớt ban đầu.
Nó muốn nâng hai tay lên kết quả phát hiện mình không có sức lực.
Hút Quỷ đèn muốn ngẩng đầu, phát hiện đầu cũng không động được, chỉ có thể mắt nhìn lên hướng con người trước mặt.
"Hút quỷ."
Kiều Tang sững sờ, bỏ Minh Dương tinh trong tay vào miệng nó.
Nàng nghe không hiểu Hút Quỷ đèn nói cái gì, nhưng mẫn cảm cảm giác được ý nó muốn biểu đạt.
"Tìm ~"
Tiểu Tầm Bảo quỷ lúc này phiêu đi qua.
Thấy Hút Quỷ đèn không ra tay với Ngự Thú Sư nhà mình liền bay tới bên cạnh nó tò mò dùng mũi ngửi ngửi.
Tử khí nặng thật, còn nghiêm trọng hơn người nằm trên lầu kia. . .
Tiểu Tầm Bảo quỷ đột nhiên cảm thấy đói, thuần thục lấy vòng tròn ra sữa bò uống.
Hút Quỷ đèn nuốt Minh Dương tinh xong muốn đi, kết quả phát hiện mình vẫn không động được, không còn cách nào, chỉ có thể bất động nằm sấp trên mặt đất.
"Ngươi là sủng thú của lão nãi nãi nhà số 702 trên lầu à?" Kiều Tang thấy Hút Quỷ đèn không động được, chủ động bắt chuyện.
Dù tìm được Hút Quỷ đèn, nhưng bây giờ là nửa đêm canh ba, cân nhắc việc lão thái thái tuổi cao hoàn toàn nhờ bấc đèn chống đỡ, Kiều Tang vẫn quyết định chờ buổi sáng lão thái thái tỉnh ngủ rồi đi tìm bà.
Dù sao Hút Quỷ đèn trước mắt suy yếu như vậy, nàng có Nha Bảo và Tiểu Tầm Bảo ở đây, cũng không sợ nó chạy mất.
Nếu có thể dùng khẩu độn thuyết phục nó tự nguyện trở về thì càng tốt, Hút Quỷ đèn bộ dạng như hiện tại nàng đều sợ lại đánh một trận nó sẽ tan thành từng mảnh.
Hút Quỷ đèn nghe vậy thân thể cứng đờ.
"Lão thái thái rất nhớ ngươi, chắc ngươi cũng rất muốn bà ấy nhỉ." Kiều Tang nói tiếp.
Ngọn lửa trong cơ thể Hút Quỷ đèn lay động một cái.
"Người sinh lão bệnh tử là trạng thái bình thường, ngươi dùng bấc đèn duy trì tính mạng của bà ấy khiến mình biến thành như thế này, bà ấy sẽ không vui đâu."
Lời Kiều Tang vừa dứt, Hút Quỷ đèn đột nhiên ngẩng đầu, dường như trong cơ thể đột nhiên có lực.
Nó không rõ vì sao người trước mặt này lại biết chuyện bấc đèn.
"Đi gặp bà ấy đi, nhân lúc thời gian cuối cùng ở cùng nhau cho tốt." Kiều Tang hít một hơi nói.
Lời này nàng là thật lòng, theo nàng nghĩ, cùng nó cứng rắn kéo dài mấy ngày còn không bằng thời gian cuối cùng có người quan trọng ở bên cạnh.
Tiểu Tầm Bảo quỷ uống sữa bò chớp mắt một chút nhìn Ngự Thú Sư nhà mình một chút nhìn Hút Quỷ đèn, nó nghe không hiểu.
Hút Quỷ đèn đã hiểu.
Đây là đến bắt mình.
Mấy ngày nay nó tránh không ít người, rõ ràng đều là Ngự Thú Sư nhà mình gọi đến tìm nó.
Nó nhìn ánh mắt con người trước mặt lại bắt đầu mơ hồ, nhìn chăm chú lại thì giống như bóng dáng Ngự Thú Sư của mình lúc trẻ hòa làm một.
"Thần Đăng, về sau gọi ngươi Thần Đăng nhé, ta muốn khi nào sẽ hướng ngươi cầu ước nguyện, ngươi thấy thế nào?"
Hút Quỷ đèn tỉnh ngộ lại.
Nó không thể bị bắt.
Kiều Tang thấy Hút Quỷ đèn không nói gì, coi như nó không lọt tai, liền định nói thêm vài lời.
Kết quả một giây sau phát hiện nó nhìn chằm chằm nàng, mắt chậm rãi biến thành màu tím.
Kiều Tang ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì một bóng hình quen thuộc đã chắn trước mặt nàng.
Là Tiểu Tầm Bảo.
. . .
Đầu Tiểu Tầm Bảo quỷ hơi choáng, chờ Thanh Minh đến nơi phát hiện Ngự Thú Sư nhà mình xoay người cười tủm tỉm nhìn mình.
"Hút quỷ!"
Tiểu Tầm Bảo quỷ kích động nhào tới, Ngự Thú Sư nhà mình không sao!
Nhưng rất nhanh nó liền ngây người, vừa nãy mình nói cái gì vậy? Hút quỷ?
"Thần Đăng, sau này cứ gọi ngươi là Thần Đăng nhé, khi nào ta muốn thì sẽ ước nguyện với ngươi, ngươi thấy sao?" Chỉ thấy Ngự Thú Sư nhà mình vừa cười vừa nói.
Thần Đăng?
Tiểu Tầm Bảo quỷ hơi mộng, chẳng phải mình tên là Tiểu Tầm Bảo sao? Lẽ nào muốn đổi tên?
Ngay sau đó Tiểu Tầm Bảo quỷ còn mộng hơn, bởi vì nó phát hiện mình không bị khống chế nhẹ gật đầu và lên tiếng.
"Hút quỷ!"
Kiều Tang trước mặt cười, nàng nhắm mắt, hai tay khoanh trước ngực: "Ta muốn trở thành Ngự Thú Sư chuyên nghiệp, sau này mang Thần Đăng đi chơi khắp thế giới, tham gia các cuộc thi ở các khu vực."
"Hút quỷ."
Tiểu Tầm Bảo quỷ ngẩn ra, nó thì không có ý kiến gì về nguyện vọng này, nhưng có thể đừng gọi nó là Thần Đăng được không, nó vẫn thấy Tiểu Tầm Bảo dễ nghe hơn.
"Thần Đăng, ngươi đồng ý rồi." Kiều Tang mở mắt cười nói.
"Hút quỷ."
Tiểu Tầm Bảo quỷ trợn mắt.
Xong rồi, xong rồi, Ngự Thú Sư nhà mình nghe không hiểu nó nói.
Kiều Tang vui vẻ nhấc nó lên trên đỉnh đầu.
Tiểu Tầm Bảo quỷ lập tức hai mắt mở lớn, vì phía sau Ngự Thú Sư nhà mình có một cái gương, rõ ràng soi bóng dáng hiện tại của nó.
Đây không phải là nó!
. . .
Chung cư Tây Dĩnh.
Kiều Tang ôm Tiểu Tầm Bảo quỷ, thấy nó chỉ đang ngủ say mới thở phào một hơi.
Không ngờ Hút Quỷ đèn đến bò dậy cũng không nổi còn có sức sử dụng kỹ năng.
Kiều Tang có chút tự trách, cũng tại mình quá lơ là, cũng may Hút Quỷ đèn thi triển là thuật thôi miên, chỉ cần đợi Tiểu Tầm Bảo quỷ tỉnh lại là được.
Kiều Tang nhìn Hút Quỷ đèn nằm rạp trên đất không thể động đậy.
"Ngươi xem ngươi kìa, dù ta trúng thuật thôi miên của ngươi thì có ích lợi gì, ngươi ngay cả động cũng không được."
Hút Quỷ đèn nhìn nàng không nói gì.
Kiều Tang nheo mắt, đột nhiên không thấy an toàn chút nào.
Tiểu Tầm Bảo trúng thuật thôi miên, Nha Bảo đang ngủ, lỡ Hút Quỷ đèn đột nhiên làm thêm một cái như thế thì sao?
Kiều Tang ôm Tiểu Tầm Bảo quỷ lùi một bước, quay đầu bước nhanh đến bên Nha Bảo đang ngủ đưa tay ra liều mạng lay nó: "Nha Bảo! Dậy mau! Không dậy là Thủy Lộ Á Nạp sẽ đến phun nước vào người ngươi đấy!"
"Nha."
Nha Bảo từ từ nhắm hai mắt nhếch miệng cười một tiếng, tựa như đang có giấc mơ đẹp.
Kiều Tang: "..."
Ngủ thành thế này, thảo nào Thủy Lộ Á Nạp lần nào cũng sẽ đạt được...
. . .
"Thần Đăng, xin lỗi, là ta hại ngươi thành ra như thế."
Tiểu Tầm Bảo quỷ nhìn người có dáng dấp giống Ngự Thú Sư nhà mình ôm mình khóc nức nở.
Nó muốn nói mình không sao, nhưng miệng giật giật không phát ra được tiếng nào.
Hai mắt không tự chủ nhắm lại, lúc mở ra lần nữa thì thấy đã đổi chỗ.
Lần này nó như đang nằm trên giường, xung quanh đều màu trắng.
Người giống Ngự Thú Sư nhà mình đang ngồi bên cạnh, trông gầy đi rất nhiều.
"Sau này chúng ta không đi bí cảnh nữa, ta nghĩ rồi, thế giới bên ngoài cũng chẳng có gì đẹp cả."
"Hút quỷ..."
"Thần Đăng, ta không muốn mạo hiểm nữa, ta muốn ổn định lại thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận