Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 271: Ta nghĩ mình mua cho ngươi (length: 8634)

Tiểu Tầm bảo ánh mắt kiên định, giơ móng phải lên, lập tức ngưng tụ một đạo năng lượng màu trắng hùng hậu.
"Ầm!"
Móng phải hạ xuống, mảnh ngói vỡ đôi.
"Tìm! !"
Nhìn chỗ mảnh ngói vừa vỡ, Tiểu Tầm bảo học theo cách quán quân đấu hệ trong video, nâng hai móng lên cao, phát ra tiếng kêu chiến thắng.
Xung quanh im lặng một cách quỷ dị trong giây lát, rồi bùng nổ tiếng hoan hô nhiệt liệt, như thể nhà vô địch đã ra đời.
"Ngọa Tào! Bổ ngói! Đúng là bổ ngói!"
"Vừa nãy ai quay video đấy! Mau gửi cho ta một bản!"
"Má nó quá kinh dị, sủng thú hệ U Linh làm sao học được kỹ năng đấu hệ? Ta cứ tưởng tin đó là bịa đặt chứ."
"Con tầm bảo yêu này tuy nhìn hơi thiếu dinh dưỡng, nhưng sức mạnh so với tầm bảo yêu bình thường có vẻ mạnh hơn nhiều."
"Không phải, theo tin tức, tầm bảo yêu của Kiều Tang từ khi còn là Tầm Bảo quỷ đã luyện bổ ngói đến mức thượng thừa, nghiền nát cả gạch lớp 12 cũng không thành vấn đề, nhìn lực bổ vừa nãy có vẻ độ thành thạo chưa cao lắm."
"Ngươi biết cái gì, có ai vừa mới bắt đầu đã dốc hết lực đâu, Kiều Đại Thần chắc chắn đã dạy tầm bảo yêu cách khống chế lực."
"Ngươi nói rất có lý!"
". Bổ ngói." Lưu Kỳ Già không dám tin vào mắt mình.
Là một Ngự Thú Sư khế ước sủng thú hệ đấu, ngay từ đầu hắn cũng không tin tầm bảo yêu của Kiều Tang biết kỹ năng bổ ngói.
Bổ ngói phải chú trọng phát lực, sức mạnh toàn thân hòa làm một, bất kể sức nắm hay cơ bắp, hoặc sức chống của tứ chi cùng lực bộc phát đều phải luyện đến một mức độ nhất định mới học được.
Sủng thú hệ U Linh không có cơ bắp, ngay cả ngưng tụ thực thể cũng phải dựa vào năng lượng, tố chất thân thể của chúng căn bản không thể học kỹ năng đấu hệ.
Nhưng nhận thức này đã bị phá tan khi con tầm bảo yêu vừa bổ ngói.
Lưu Kỳ Già thất thần nhìn con tầm bảo yêu đang giơ móng ngắn chúc mừng, căn bản không chú ý con dũng lực khỉ bên cạnh đã nhiều lần liếc nhìn hắn.
"Dũng lực."
Dũng lực khỉ thấy Ngự Thú Sư của mình chỉ chăm chăm nhìn nhóc tỳ bên cạnh mà chẳng đoái hoài gì đến mình, lập tức tỏ vẻ bất mãn.
"Hưu!"
Tiếng còi của thầy trọng tài lại vang lên.
Sau vòng sàng lọc đầu tiên, Lý Giang Chuột Sa Bát của Nhị ban và Triệu Phòng Thụy Thủy Quyển của Bát ban bị loại, mười một sủng thú còn lại đều là sủng thú hệ đấu vạm vỡ, trừ Tiểu Tầm bảo.
"Tầm bảo yêu! Cố lên!"
"Tầm bảo yêu! Ta yêu ngươi!"
"Nhất ban cố lên! Kiều Tang cố lên! Tầm bảo yêu cố lên!"
"Nha Nha! Nha Nha!"
"Dũng lực."
Nghe xung quanh toàn là tiếng cổ vũ cho nhóc tỳ, dũng lực khỉ xì ra hai luồng khí thô, mặt mày nghiêm túc, nhìn mảnh ngói trước mặt như nhìn kẻ thù rồi tung một chưởng xuống.
"Ầm!" Mảnh ngói vỡ tan tành.
"Dũng lực!" Dũng lực khỉ giơ tay lên cao hò reo.
Nhưng khi nó chuẩn bị nhận tiếng hoan hô, liên tiếp âm thanh vọng vào tai.
"Tầm bảo yêu lợi hại thật!"
"Này, nhìn tầm bảo yêu xem, bổ nhẹ nhàng dễ dàng."
"Vừa nãy là bổ 15 miếng nhỉ, nhìn tầm bảo yêu có vẻ không chút áp lực nào, trâu quá."
"Tầm bảo yêu oai phong!"
"Nha Nha!"
"Dũng lực!"
Thấy chẳng ai chú ý mình, dũng lực khỉ tức giận quay sang Tiểu Tầm bảo gào một tiếng.
"Tìm?"
Tiểu Tầm bảo đang vui vẻ ăn mừng vô tội chớp mắt.
"Dũng lực!"
Dũng lực khỉ tỏ vẻ phẫn nộ, muốn nói Tiểu Tầm bảo đừng đắc ý, hạng nhất là của nó.
"Tìm."
Tiểu Tầm bảo hiểu ra ý địch ý của đối phương, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nó ôn tồn vỗ vai dũng lực khỉ tỏ vẻ an ủi.
Đừng nóng giận, lần sau cho ngươi nhất, lần này chắc chắn là nó rồi.
"Dũng lực! !" Dũng lực khỉ hoàn toàn phát điên.
Mấy vòng tay không bổ ngói tiếp theo gần như là màn trình diễn của Tiểu Tầm bảo và dũng lực khỉ.
Đến vòng ba khi số mảnh ngói tăng lên 20, một số sủng thú dự thi bắt đầu bị loại, vòng năm chỉ còn Tiểu Tầm bảo và dũng lực khỉ.
Bây giờ đã là vòng tám.
Số mảnh ngói tăng lên 35.
"Dũng lực!" Dũng lực khỉ bổ xuống, cảm xúc đang ở đỉnh điểm.
"Tìm "
Tiểu Tầm bảo thì nhìn chồng ngói gần bằng người nó mà ngần ngừ.
Nó chưa từng một lần duy nhất bổ nhiều miếng ngói như vậy, liệu có được không?
"Tìm "
Tiểu Tầm bảo bất giác nhìn về phía Ngự Thú Sư của mình.
Kiều Tang chú ý thấy Tiểu Tầm bảo nhìn sang, liền lớn tiếng hô: "Cố lên, sắp đến kim thủ bộ rồi!"
Nói xong nàng dừng một chút, lớn tiếng sửa lại: "Sắp đến bao tay thuần vàng rồi!"
"Tìm!"
Tiểu Tầm bảo ánh mắt cứng cỏi ngay, ý chí chiến đấu bùng cháy.
Lưu Kỳ Già: "."
Hắn thấy nhói trong tim, nghe Kiều Tang rao hàng với thái độ của tầm bảo yêu, còn gì mà không hiểu.
Hóa ra kim thủ bộ là dùng để dụ tầm bảo yêu.
Nếu tầm bảo yêu thắng chỉ vì kim thủ bộ, chẳng phải hắn thành kẻ ngốc lớn nhất sao?
"Đại Lực! Cố lên a!" Lưu Kỳ Già hét lớn.
"Dũng lực." Dũng lực khỉ đang hưng phấn, nghe tiếng Ngự Thú Sư thì sững sờ, xúc động suýt rơi nước mắt.
Nó, cuối cùng cũng được chú ý tới!
"Hưu!"
Tiếng còi vang lên.
"Tìm!"
"Dũng lực!"
Tiểu Tầm bảo và dũng lực khỉ cùng lúc ngưng tụ năng lượng trong cơ thể, dồn tất cả lực lên móng vuốt.
Lần này, Tiểu Tầm bảo đổi sang móng trái.
"Ầm!"
Mảnh ngói vỡ tan tành.
Thầy trọng tài kiểm tra, sau khi gạt hết mảnh vỡ còn sót lại, cúi xuống ghi chép rồi tuyên bố: "Tầm bảo yêu 35 miếng, dũng lực khỉ 34 miếng."
"Tìm?" Tiểu Tầm bảo chớp mắt, nhất thời không hiểu ai thắng.
Kiều Tang chạy đến ôm chầm Tiểu Tầm bảo vào lòng, kích động nói: "Tiểu Tầm bảo! Chúng ta thắng rồi!"
Bản thân một giải nhất hội thao không làm Kiều Tang kích động, mấy trò tranh tài này quan trọng là ở chỗ tham gia, thắng thua chỉ là vấn đề danh dự, nhưng thắng cược có bao tay vàng thì lại khác.
Kia là bao tay vàng đó sao? Không, kia là tiền tươi thóc thật đấy!
"Tìm!"
Tiểu Tầm bảo nghe thấy mình thắng, vui vẻ cọ đầu vào mặt Ngự Thú Sư.
Các bạn học vây xem ồ lên.
Trận đấu tay không bổ ngói của lớp mười vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ.
Bất kể tin đồn thế nào, tận mắt thấy sủng thú hệ U Linh tung ra kỹ năng đấu hệ thì cảm giác đương nhiên khác.
Nhất là khi con tầm bảo yêu bé nhỏ đứng giữa đám sủng thú đấu hệ vạm vỡ, ngoài miệng thì nói nó có thể thắng, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không đáng tin.
Đến khi cuối cùng thực sự thắng thì lại có một cảm giác hưng phấn bất ngờ.
"Dũng lực."
Dũng lực khỉ thất vọng cúi đầu.
Lưu Kỳ Già tiến đến xoa đầu nó an ủi: "Giỏi lắm, bình thường luyện tập nhiều nhất ngươi chỉ bổ được 32 miếng thôi, lần này tiến bộ thêm hai miếng."
"Dũng lực."
Kiều Tang đi tới nhìn Lưu Kỳ Già an ủi dũng lực khỉ, không nói gì.
Lưu Kỳ Già cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Kiều Tang, vuốt tóc, hỏi: "Ngươi muốn cái bao tay vàng cỡ nào?"
Kiều Tang cười đưa tay ra, nói: "Cỡ như tay ta là được."
"Tìm? !" Tiểu Tầm bảo trợn tròn mắt.
Không phải bao tay vàng là cho nó sao? !
Kiều Tang liếc nhìn móng vuốt của Tiểu Tầm bảo còn chưa bằng nửa bàn tay mình, nghiêm túc nói: "Bao tay vàng của ngươi ta không muốn người khác mua, ta muốn tự mua cho ngươi."
"Tìm ~"
Tiểu Tầm bảo vui vẻ dụi mặt vào mặt Ngự Thú Sư.
Lưu Kỳ Già: "."
Sau khi Lưu Kỳ Già rời đi, Kiều Tang hướng đến nơi tổ chức cuộc thi chạy vượt rào 400m mà đi.
Đi chưa được hai bước, một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến: "Kiều Tang, chúc mừng nhé."
Kiều Tang quay đầu nhìn.
Là Thi Cao Phong.
(Hết chương) Chậm ra chương Ngày hôm nay có việc về nhà muộn, sáng mai sẽ bổ sung cho mọi người ~ (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận