Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 33: Lần sau gặp mặt đến (length: 8059)

Đây là một vị cao thủ à!
Đám người muốn lên trước chào hỏi, nhưng đối phương là một nữ sinh lại có chút ngượng ngùng.
"Lý Dương, cái Lư Lương Dạ kia thật sự hơn nửa năm trước đã thức tỉnh rồi? Ngươi sẽ không nhận nhầm đấy chứ?" Nam sinh thanh tú hoài nghi nói.
"Có thể là trùng tên..." Lý Dương cũng không chắc chắn.
Lúc trước hắn biết Lư Lương Dạ là vì mẹ hắn cầm báo oán đến trước mặt hắn cho hắn xem, sau đó còn ba ngày hai đầu than vắn thở dài nếu Lư Lương Dạ là con trai mình thì tốt, qua mười ngày mới yên tĩnh lại.
Nếu thật sự là cái Lư Lương Dạ đó thì sao có khả năng thua thảm như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, Lư Lương Dạ trước mắt dường như cao hơn một chút so với trên báo, đen hơn một chút và cũng xấu xí hơn một chút… Giờ phút này bị nghi là trùng tên, Lư Lương Dạ đang lo lắng nhìn Thủy Quyển liên, hỏi: "Lão sư, Thủy Quyển liên của ta không sao chứ?"
"Không có việc gì, rất nhanh sẽ ổn thôi." Tần Văn trả lời.
...
Theo góc nhìn của Kiều Tang, nữ lão sư duy nhất trên sân đi đến bên cạnh Thủy Quyển liên, kết một ấn, trên mặt đất sáng lên Tinh trận màu cam.
Đây là dấu hiệu của Ngự Thú Sư cấp C.
Đương nhiên, cũng có thể là ngự thú điển đạt tới trình độ của Ngự Thú Sư cấp C nhưng vẫn chưa thông qua sát hạch của liên minh để trở thành Ngự Thú Sư cấp C.
Trên Tinh trận màu cam xuất hiện một con sủng thú màu trắng cao khoảng ba mét.
Đầu của nó có hình dạng giọt nước, trông cực kỳ nhỏ so với tỉ lệ toàn thân, đôi mắt bé như hạt đậu, khóe miệng kéo dài đến tận tai, một chiếc lưỡi dài bằng một nửa chiều cao của nó thò ra ngoài.
Chỉ thấy nó đi đến bên cạnh Thủy Quyển liên, dùng chiếc lưỡi dày và dài liếm Thủy Quyển liên từ đầu đến cuối một lượt.
Như vậy vẫn chưa đủ, sau khi liếm xong nó dùng lưỡi lật Thủy Quyển liên lại rồi liếm từ đầu đến cuối một lần nữa.
Thật là kinh tởm… Đầu óc Kiều Tang còn hơi choáng váng giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
Sủng thú màu trắng này tên là Lưỡi Giọt Lưỡi, dịch nhờn tiết ra từ lưỡi của nó có thể khiến vết thương bên ngoài nhanh chóng khép lại.
Nếu sau này dốc lòng làm một thầy thuốc thì việc khế ước một con Lưỡi Giọt Lưỡi chắc chắn là lựa chọn không tồi.
Sau hai lần liếm của Lưỡi Giọt Lưỡi, Thủy Quyển liên đã đứng lên, dùng đuôi chống xuống đất và nhảy hai cái tại chỗ, có vẻ đã hồi phục tinh thần.
Nếu không thấy Thủy Quyển liên trông như vừa mới vớt từ dưới nước lên, thì thật sự không thể nhận ra là nó đã xảy ra chuyện gì trước đó.
Kiều Tang vô thức ôm chặt chó Hỏa Nha trong lòng.
"Nha?"
Chó Hỏa Nha quay đầu nhìn Kiều Tang.
"Không có gì, chỉ là may là ngươi không bị thương." Kiều Tang nói.
"Nha ~"
Đôi mắt ướt át của chó Hỏa Nha lộ ra vẻ cảm động.
"Trận chiến tiếp theo ngươi ngàn vạn lần đừng để bị thương." Kiều Tang nghiêm túc dặn dò.
"Nha!"
Chó Hỏa Nha gật đầu hứa hẹn.
Ngự Thú Sư nhà mình lo lắng cho mình như vậy, nó sẽ không để nàng thất vọng!
Nhìn vẻ mặt cảm động của chó Hỏa Nha, câu nói sau cùng của Kiều Tang nghẹn lại trong miệng.
"Nếu nó bị thương, trước hết không ôm nó..."
...
Mười người chia thành năm đội thi đấu, những người còn lại sẽ lại phải tiến hành bốn trận đấu nữa.
Kiều Tang nhìn vào trong sân, người tiếp theo cũng có thể là đối thủ của nàng, nàng cần phải xem xét nghiêm túc.
Tuy nàng rất tin tưởng vào chó Hỏa Nha, nhưng khinh địch là tối kỵ, nếu không thì nàng cũng sẽ không vừa ra sân đã để chó Hỏa Nha đeo kính râm lên.
Một con rắn đuôi ngắn, một con chuột Sa Bát, đều là tiêu chuẩn thấp nhất tương đối phổ biến của Ngự Thú Sư mới vào nghề.
"Đại lão, ngươi thấy ai có thể thắng?" Một giọng nữ vang lên bên trái.
Kiều Tang nghiêng đầu nhìn, vị trí trống bên cạnh vừa nãy giờ đã có người ngồi, đó là cô nữ sinh đầu xoăn đã bắt chuyện với nàng trước khi thi đấu.
"Nếu không có bất ngờ gì thì chắc là rắn đuôi ngắn đi." Kiều Tang trả lời.
"Đại lão, ngươi nói bất ngờ là chỉ giống như ngươi à?" Trịnh Di Ninh trêu chọc nói.
Rắn đuôi ngắn tự nhiên khắc chế chuột Sa Bát, giống như Thủy Quyển liên thuộc tính khắc chế chó Hỏa Nha vậy, nhưng chó Hỏa Nha lại thắng, hơn nữa còn là chiến thắng áp đảo, vậy chẳng phải là bất ngờ sao.
"Ta tên Kiều Tang." Kiều Tang tự giới thiệu, muốn cô đổi cách gọi.
"Được rồi, Kiều đại lão." Trịnh Di Ninh gật đầu nói.
Kiều Tang: "..."
"Kiều đại lão, ta tên là Trịnh Di Ninh." Trịnh Di Ninh tiếp tục nói.
Kiều Tang: "...Ừ."
Kết quả cuộc thi cũng không có gì bất ngờ, đúng như Kiều Tang nói.
Ngay lúc chuột Sa Bát vừa chui ra khỏi hang, Độc Nha của rắn đuôi ngắn đã chuẩn xác cắn vào thân chuột khiến nó ngất đi.
Sủng thú của Trịnh Di Ninh là một con mèo tai dài.
Phần lưng của nó, kể cả cái đuôi đều có màu hồng nhạt, chỉ có phần bụng là màu trắng sữa, đôi tai dài như ăng-ten đặt ở hai bên, dài hơn cả thỏ, đôi mắt lục bảo biếng nhác híp lại, suýt chút nữa làm tan chảy trái tim thiếu nữ ít ỏi của Kiều Tang.
Còn nam sinh lại có một con vọt Thiên Trư, thân hình xám trắng, trên cơ thể mũm mĩm có một đôi cánh màu xám trắng tương tự, là sủng thú có hai thuộc tính: hệ mặt đất và hệ bay.
"Chó Hỏa Nha, ngươi thấy ai có thể thắng?" Kiều Tang hỏi.
Chó Hỏa Nha vốn đang thoải mái xem trận đấu, nghe được câu hỏi thì mắt giật mình, nghiêm túc đánh giá hai con sủng thú đã bắt đầu giao đấu.
Nó so sánh một chút và chọn vọt Thiên Trư có vẻ ngoài lớn hơn và biết bay.
Mười sáu phút sau, vọt Thiên Trư ngã xuống đất không gượng dậy nổi.
"Nha."
Chó Hỏa Nha kêu lên đầy buồn bực.
Nó thế mà lại nhìn lầm.
"Mặc dù ngươi chọn vọt Thiên Trư trông mạnh hơn, nhưng nó có nhược điểm rõ rệt, thể lực không tốt, mà tốc độ cũng chậm, chỉ cần chậm rãi hao tổn với nó, một lát sau nó sẽ không chịu nổi nữa, ngươi nhìn mèo tai dài từ trước đều chọn tránh các chiêu thức của nó, sau đó chờ đến khi vọt Thiên Trư không còn thể lực thì mới phát động tấn công." Kiều Tang phân tích với chó Hỏa Nha.
"Nha."
Chó Hỏa Nha trừng to mắt lắng nghe.
Ra là vậy!
Kiều Tang hồi tưởng lại một chút những trận đấu vừa nãy, nghĩ đến những đối thủ có thể phải đối mặt sau này.
Quả nhiên là... Không có gì uy hiếp cả… Kiều Tang ý thức được suy nghĩ của mình, vội vàng lắc đầu.
Vừa mới nói không khinh địch xong...
Trong số năm người thua trận, lại phải quyết định ra một người.
Thời gian thi đấu không kéo dài như Kiều Tang nghĩ, trận đấu năm chọn một kết thúc hoàn toàn theo chiều hướng một bên.
Người chiến thắng là Lư Lương Dạ.
Lần này Lý Dương cũng không còn nghi ngờ Lư Lương Dạ này không phải Lư Lương Dạ mà mẹ hắn hay nhắc tới.
Sự phối hợp, các chiêu thức đều hoàn toàn áp đảo bốn người kia, không hề cho thấy vẻ đơn phương bị ngược của trận đầu.
Xem ra vấn đề là ở cô nữ sinh kia… Lý Dương nhìn nữ sinh thảnh thơi bước tới, thầm cầu nguyện.
Tuyệt đối đừng để hắn phải gặp cô ta trước!
Hắn vẫn muốn lọt vào top 3!
Kiều Tang vừa đến hiện trường, Lư Lương Dạ liền bước đến, buông lời đe dọa: "Lần sau gặp mặt ngươi, ta sẽ không thua!"
Kiều Tang rất phối hợp, "Hy vọng vậy."
Lư Lương Dạ: "..."
Hắn cảm thấy nàng xem thường hắn, nhưng hắn không có chứng cứ.
Rút thăm theo kiểu chia năm đội như lần trước, như vậy số người lẻ sẽ tạo thành một đội.
Kiều Tang bốc thăm xong, nhìn một chút, là số 1.
Số rất tốt.
May mắn.
"Ai là số 1?" Tần Văn hỏi.
"Ta." Người nói là Lư Lương Dạ.
"Còn có ta." Kiều Tang nói.
Mọi người đều nhìn lại.
Lư Lương Dạ: "…!"
Tuy rằng nói là lần sau gặp lại, nhưng cũng đâu cần nhanh như vậy!
(tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận