Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 197: Thật sự là xảo a (length: 7765)

Kiều Tang cầm điện thoại đã sửa chữa xong đi ra khỏi cửa tiệm.
Cân nhắc đến những người mắc hội chứng sợ điện thoại rất nhỏ trong xã hội, nàng không đợi đến ngày mai, mà là trực tiếp về trường học đưa di động cho Kim Phi Phàm.
Việc sửa chữa này khiến Kiều Tang về nhà muộn hơn bình thường một tiếng đồng hồ.
Vừa vào khu dân cư, đến khúc quanh, liền thấy hai người đàn ông mặc đồ tây đen đang đứng chờ ở trước cửa nhà nàng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào bên trong.
Hai người này lưng thẳng tắp, trông như hai vệ sĩ.
Kiều Tang ngay lập tức nghĩ: Trời mùa hè mà mặc như vậy, không thấy nóng sao...
Mặc dù có hai người lạ mặt xuất hiện trước cửa nhà, nhưng Kiều Tang không mấy để ý.
Thiên Cảnh Uyển dù không phải khu chung cư có giá cao nhất ở cảng Hàng, nhưng cũng được xem là khu nhà giàu, hệ thống an ninh hoàn thiện, 24/24 đều có bảo vệ canh gác, nhân viên bên ngoài mà không đăng ký thì không vào được.
Đúng lúc này, nàng thấy một con bồ câu béo từ trong sân nhà mình bay ra.
"Chờ chút!" Kiều Tang liền vỗ lưng Nha Bảo, bảo nó dừng lại.
"Nha."
Nha Bảo cũng chú ý đến hai người kia ở phía trước không xa.
Kiều Tang đứng vững trên lưng Nha Bảo, thấy con bồ câu béo từ trong sân nhà mình bay ra, rồi đậu lên vai một trong hai người đàn ông đồ tây đen, lắc đầu.
Ngọa Tào! Phi pháp xâm nhập gia cư!
Trong một khoảnh khắc, trong đầu Kiều Tang hiện lên N cái tin tức trước đây đã xem.
【Nữ sinh sống một mình gặp phải người đàn ông lạ mặt lén vào nhà】 【Một phụ nữ sống một mình phát hiện có một người đàn ông lạ mặt trốn dưới gầm giường mình, hắn không trốn mà cười】 【Nữ sinh 27 tuổi sống một mình bị nhét vào vali rồi vứt xác】 【Khuyên các chị em phụ nữ sống một mình đừng nhặt thú cưng lạ về nhà, đối phương là...】 Một cái tin tức cuối cùng nàng vừa xem khi lướt điện thoại, một số người lợi dụng sự mềm lòng của phụ nữ, để thú cưng của mình giả bộ đáng thương bị nhặt về nhà, sau đó thông qua thú cưng xác định đối phương có sống một mình hay không, có nên ra tay không.
Có thể nói là rất hèn hạ.
Kiều Tang rơi vào trầm tư, mình là nữ, lại sống một mình, không phải tự luyến, tuy rằng chưa phát triển đầy đủ, nhưng khuôn mặt này cũng được mà!
Chẳng lẽ bị để ý rồi?
Nghĩ đến đây, Kiều Tang sờ mặt mình, càng nghĩ càng thấy có lý.
"Lát nữa các ngươi đi qua, làm mặt dữ một chút." Kiều Tang nói với Nha Bảo và Tiểu Tầm Bảo.
"Nha!"
Nha Bảo hiểu ra, nhìn hai người ở phía trước gật đầu, nhe răng, lập tức thay đổi vẻ mặt hung dữ.
"Tìm~"
Tiểu Tầm Bảo mắt quỷ sáng lên, tháo chiếc vòng ra, lấy kính và bút từ trong đó ra, đối diện với gương tự vẽ thêm vết sẹo hình chữ tỉnh lên mặt.
Không đợi Kiều Tang đi tới, người đàn ông đồ tây đen gầy hơn như cảm thấy có gì đó, quay đầu nhìn về phía bên này.
Đối phương khựng lại một chút, sau đó quay đầu nói gì đó với người bên cạnh, hai người cùng đi về phía nàng.
Trong nháy mắt, toàn thân Kiều Tang căng thẳng.
Bây giờ người xấu đều trắng trợn như vậy sao? !
Hay là nên ra tay trước, gọi Nha Bảo tấn công bọn họ?
Cũng may lý trí của nàng vẫn còn, cố nén ý định đánh cho bọn họ một trận.
Bây giờ không có bằng chứng xác thực, camera giám sát có chụp được hình con bồ câu béo bay vào nhà nàng đi nữa, thì bọn họ nói lỡ đường lạc lối thì sao?
Dù sao vào nhà là thú cưng chứ không phải là người.
Hai người đàn ông đồ tây đen nhìn chằm chằm con Viêm Linh Khuyển và Tầm Bảo Quỷ đang nhìn mình không chớp mắt, lặng lẽ dừng bước ở cách cô gái hai thước.
"Chào cô, cô có phải ở căn hộ 1705 không?" Người đàn ông đồ tây đen gầy hơn hỏi.
Kiều Tang lắc đầu: "Không phải."
Hai người đàn ông đồ tây đen ngẩn người, nhìn nhau, cuối cùng người gầy hơn vẫn không nhịn được mở miệng: "Nhưng gần đây tôi đều thấy cô ra vào phòng 1705."
Kiều Tang chưa kịp lên tiếng, người đàn ông đồ tây đen béo hơn quay đầu nghi ngờ hỏi: "Anh có nhầm không?"
"Không thể nào, các hộ dân trong khu này tôi đều nhớ cả, cô ấy đích xác ở phòng 1705." Người đàn ông gầy hơn khẳng định.
Cô gái bên cạnh có một con Viêm Linh Khuyển nổi tiếng và một con Tầm Bảo Quỷ không phổ biến, tuy mới chuyển đến gần đây, nhưng những sự vật dễ thấy như vậy làm sao anh ta có thể nhớ lầm được.
Khu nhà của chúng tôi... Kiều Tang nghe được đối thoại của bọn họ, chính xác tìm ra từ ngữ then chốt.
Nàng không phải là bị lừa đấy chứ...
"Các anh là ai?" Kiều Tang hỏi.
"Chúng tôi là bảo vệ của chung cư, là thế này, vừa rồi chủ nhà số 1707 báo với chúng tôi là nhà họ bị một con thú cưng trộm hai quả bạch nhu, con thú đó dường như đã chạy vào số 1705, nên chúng tôi đến xem sao." Người bảo vệ gầy giải thích.
Không hổ là chung cư cao cấp, ngay cả bảo vệ cũng chú ý ăn mặc như vậy...
Cũng may vừa rồi nhịn xuống không ra tay, nếu không thì mất mặt quá.
Kiều Tang cười gượng hai tiếng: "Ha ha, ra là thế này, tôi vừa mới từ ngoài về, các anh muốn vào xem bây giờ không?"
"Cô không phải nói cô không ở phòng 1705 sao?" Người bảo vệ béo cau mày nói.
Kiều Tang mặt dày nói: "Tôi chỉ là người thuê, tôi nghĩ đám các anh hỏi là chủ nhà."
Sắc mặt người bảo vệ béo tối sầm lại, vừa định nói gì đó, ánh mắt chạm ngay vào con Viêm Linh Khuyển đang nhe răng nhìn mình, lập tức nuốt lời muốn nói vào trong.
"Vậy chúng ta vào xem." Người bảo vệ béo quay đầu nói với người bảo vệ gầy.
Lúc nói, ánh mắt hắn đều sáng lên, một bộ dạng muốn lập tức xuất phát.
Kiều Tang đứng bên cạnh nhìn phản ứng của hắn, mắt híp lại.
"Nhìn cái gì, người ta mới về." Người bảo vệ gầy trách móc xong quay đầu có chút ngại ngùng nói với Kiều Tang: "Cậu ấy mới đến, không hiểu chuyện, chúng tôi cũng chỉ lo có thú hoang nào xông vào thôi, đã để con bồ câu béo bay vào xem trước rồi."
"Cô không ở nhà, không sao là tốt rồi, nếu phát hiện thú hoang thì liên hệ chúng tôi là được."
Hắn âm thầm bĩu môi trong lòng, nói đùa cái gì, bọn họ là bảo vệ chứ không phải cảnh sát.
Vì hai quả bạch nhu mà tùy tiện lục soát nhà của một Ngự Thú Sư không thể đắc tội được, nếu bị ghi hận thì làm sao.
Cái tên mới tới này thật là không hiểu chuyện.
Người bảo vệ béo nghe xong liền cuống, mở miệng nói: "Nhưng mà..."
Lời còn chưa dứt, Kiều Tang liền ngắt lời: "Con thú trộm bạch nhu trông như thế nào, có chụp được hình không?"
Người bảo vệ gầy sửng sốt một chút: "Chúng tôi không biết là thú gì, chỉ biết là màu xanh lam."
Kiều Tang hỏi: "Vậy là camera giám sát chụp không rõ à?"
"Giám sát không có chụp được." Người bảo vệ gầy lúng túng nói.
"Ồ?" Kiều Tang nhướng mày: "Vậy các anh làm sao xác định thú trộm bạch nhu chạy vào 1705?"
Người bảo vệ béo lên tiếng: "Là tôi thấy, tôi thấy nó chạy vào."
Kiều Tang nghe vậy liền cười hỏi: "Vị chú này là người ở đâu vậy? Giọng có vẻ không giống người ở đây lắm."
"Cậu ấy là người ở khu Cổ Sương Mù." Người bảo vệ gầy giành lời nói: "Cậu ấy mới tới hôm trước."
Khu Cổ Sương Mù... Kiều Tang ngay lập tức liên tưởng đến Thủy Lộ Á Nạp, cũng đến từ khu Cổ Sương Mù.
Thật trùng hợp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận