Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 219: Bình chướng (length: 9272)

Đây là nàng lần đầu tiên trong lúc đối chiến gặp được chuyên khắc kỹ năng hệ U Linh.
Bất quá... Vấn đề không lớn.
Nhìn thấu mặc dù có thể phát giác được động tĩnh của Tiểu Tầm Bảo quỷ, nhưng có một tiền đề, đó là nhất định phải chăm chú nhìn mới được.
Đối với việc phải mắt nhìn con ngươi mới có thể thi triển thuật thôi miên lên Tiểu Tầm Bảo quỷ, quả thực là tự đưa sơ hở đến tận cửa.
"Thuật thôi miên."
Theo Kiều Tang ra lệnh, Tiểu Tầm Bảo quỷ đã bị nhìn thấu phương vị hiện thân ra, dùng đôi mắt màu tím nhìn về phía gấu Hàm Phệ đang nhìn chằm chằm nó.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt đỏ đối mắt tím, gấu Hàm Phệ bối rối lao tới, thân thể lắc lư sang hai bên, mí mắt không kìm được mà cụp xuống.
"Xong, xong, lần này xong rồi."
"Lại một tên bị thuật thôi miên chơi ngã."
"Nói đi nói lại, mấy kỹ năng của Tầm Bảo quỷ này độ thành thục đều cao thật đấy, rõ ràng vẫn chỉ là sủng thú cấp sơ cấp mà thôi."
"Các ngươi đừng vội kết luận thế, Tiết Sơ Hoa nói thế nào cũng đã vào giáo đội, không đến mức kém thế."
"Đúng đấy, vừa nãy chiêu... Hắc ám khống ảnh chẳng phải đối với gấu Hàm Phệ vô tác dụng đấy sao."
Mọi người đang nghị luận ầm ĩ, Tiết Sơ Hoa dồn khí đan điền, hô lớn: "Thịt bò kho tương ớt bảo!"
Tai gấu Hàm Phệ khẽ động, thân thể dừng lắc lư.
"Bánh mì kẹp trứng bảy lớp phô mai bảo!" Tiết Sơ Hoa tiếp tục hô.
Gấu Hàm Phệ mở mắt.
"Còn có siêu cấp cự vô bá bảo bên trong bảo!"
"Phệ phệ!"
Gấu Hàm Phệ hoàn toàn hết bối rối, ánh mắt cũng không còn đờ đẫn, vẻ mặt kích động nhìn xung quanh.
Ở đâu? Ăn ở đâu?!
Tiết Sơ Hoa thấy vậy, khóe miệng cong lên, cuối cùng dụ dỗ: "Chỉ cần thắng trận này, tất cả những món vừa nãy ta sẽ mua cho ngươi mỗi món một trăm."
"Phệ phệ!"
Gấu Hàm Phệ hưng phấn ngửa mặt lên trời vừa gọi, ngay sau đó ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu nhìn về phía Tiểu Tầm Bảo quỷ.
Kiều Tang: "!"
Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên từ khi nàng trở thành Ngự Thú Sư đến giờ nàng cảm thấy kinh ngạc như vậy trong lúc đối chiến.
Thuật thôi miên cấp Đại Thành cứ thế mà bị phá giải.
Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của đồ tham ăn sao?!
Tiểu Tầm Bảo quỷ cũng lộ vẻ kinh ngạc không kém.
Thuật thôi miên của nó thế mà lại vô dụng với tên này...
"Hỏa tiễn đầu chùy!" Thấy đối phương ngây người, Tiết Sơ Hoa vung tay, thừa cơ truyền lệnh.
"Phệ phệ!"
Một giây sau, thân thể cao lớn của gấu Hàm Phệ nhảy lên, hung hăng lao về phía Tiểu Tầm Bảo quỷ, trong lúc lao tới một đạo năng lượng màu trắng ngưng tụ trên đỉnh đầu nó, tốc độ nhanh khiến khí lưu cuộn xoáy quanh thân nó.
Nếu như một kích này trúng đích, với năng lực phòng ngự của Tiểu Tầm Bảo quỷ, e là sẽ mất khả năng chiến đấu tại chỗ.
Nhìn cục diện trên sân, mọi người đều nín thở.
"Cuối cùng cũng sắp thắng sao!"
"Đã là trận thứ 50 rồi, cũng nên đi xuống thôi."
"Tiết Sơ Hoa thằng nhóc này cũng có chút bản lĩnh đấy, vậy mà có thể dùng đồ ăn lôi gấu Hàm Phệ về từ thuật thôi miên."
"Chiêu hỏa tiễn đầu chùy này, đừng nói là Tầm Bảo quỷ, ngay cả con Giáp Dạ Dày của ta cũng khó lòng chịu nổi."
Kiều Tang kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng vẫn luôn quan sát cục diện trên sân.
Kỳ thực ngay khi gấu Hàm Phệ vừa ra trận, nàng đã nghĩ đến cách đối chiến ổn thỏa nhất rồi.
Đó chính là chỉ dựa vào né tránh, hao tổn năng lượng của nó cho đến hết.
Gấu Hàm Phệ công kích mạnh, phòng ngự cũng cao, nhưng tốc độ phản ứng chậm là điều ai cũng biết.
Còn Tiểu Tầm Bảo quỷ lại có dịch chuyển tức thời, tốc độ nhanh hơn nó rất nhiều, chỉ cần gấu Hàm Phệ cứ tiếp tục công kích, tiêu hao không ngừng, cuối cùng kiệt sức cũng chỉ là chính nó.
Nhưng giờ Kiều Tang đã thay đổi suy nghĩ.
Tiểu Tầm Bảo quỷ từ khi sinh ra đã do nàng chăm sóc, không thể nói là nàng rõ tất cả tâm tư của nó như lòng bàn tay, nhưng ít nhất có thể đoán được tám chín phần.
Từ việc Tiểu Tầm Bảo quỷ lúc ban đầu không buồn ẩn thân lại gần mà trực tiếp dùng niệm lực khống chế đối phương, nàng biết chắc là nó đang mệt.
Mấy chục trận đối chiến vừa qua hầu như đều là Tiểu Tầm Bảo quỷ dựa vào ý thức chiến đấu mà đánh, bây giờ gặp gấu Hàm Phệ, với ít ỏi kinh nghiệm đối chiến của mình, nó chắc chắn không phải đối thủ.
Người ta nói sủng thú học gì cũng nhanh ở giai đoạn đầu, Ngự Thú Sư truyền đạt cho nó cái gì, nó sẽ cho đó là đúng.
Khó khăn lắm mới gặp được đối thủ mạnh, nếu như làm theo cách mà nàng đã nghĩ, chỉ dựa vào né tránh để thắng, e là sau này khi đối đầu với những đối thủ có thực lực cao hơn, Tiểu Tầm Bảo quỷ cũng sẽ vô ý thức mà né tránh.
Thêm nữa, bây giờ Tiểu Tầm Bảo quỷ nhìn không có vẻ hứng thú với chiến đấu, vẫn là tốc chiến tốc thắng thì tốt hơn.
Tuy Kiều Tang trong đầu xoay chuyển nhiều ý nghĩ, nhưng thực tế chỉ mới 2 giây trôi qua.
Do sự thay đổi quá nhanh của gấu Hàm Phệ, đối diện với đòn tấn công bất ngờ, Tiểu Tầm Bảo quỷ không kịp phản ứng, ngây người tại chỗ.
Lúc này, nó nghe được tiếng của Ngự Thú Sư nhà mình.
"Bình chướng."
Bình chướng?
Tuy Tiểu Tầm Bảo quỷ rất mờ mịt, nhưng vẫn vô thức vung ngắn chỉ, vận chuyển năng lượng trong cơ thể.
Năng lượng tập trung lại, một tấm bình chướng mỏng, rộng chừng 20 centimet xuất hiện trước mặt Tiểu Tầm Bảo quỷ.
Tiểu Tầm Bảo quỷ nhìn con quái vật khổng lồ đang xông thẳng về phía mình, mắt nó trợn to, tim nhỏ đập loạn.
"Tìm kiếm..."
Sợ quá...
Cái bình phong này sao mà cản nổi, còn chưa bằng cái đầu của đối phương...
Ngay sau đó, nó lại nghe được mệnh lệnh tiếp theo của Ngự Thú Sư nhà mình:
"Dùng hắc ám khống ảnh lên bóng của đối phương trên bình chướng!"
Bóng của đối phương trên bình chướng?
Tiểu Tầm Bảo quỷ vội nhìn tấm bình chướng trước mắt, quả nhiên nhìn thấy bóng của gấu Hàm Phệ trên đó.
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm Bảo quỷ kích động kêu lên một tiếng, vội đưa ngắn chỉ lên rồi hạ xuống.
Mắt thấy gấu Hàm Phệ chỉ cách Tiểu Tầm Bảo quỷ không đến một cm, vậy mà lại dừng lại đúng ngay lúc sắp tấn công.
Lập tức, tất cả những ai cho rằng Tầm Bảo quỷ không thể cản nổi chiêu hỏa tiễn đầu chùy này đều im lặng.
Một giây sau, tiếng ồn ào lại vang lên.
"Ngọa tào! Ngọa tào! Còn có thể như thế này?! "
"Ta đã nói lúc đầu Tầm Bảo quỷ dùng là hắc ám khống ảnh mà, các ngươi còn không tin!"
"Niệm lực không khống chế được gấu Hàm Phệ, vậy mà bóng đen lại khống chế được!"
"Nói thừa, niệm lực phải dựa vào hình thể và năng lượng của đối phương mà gia tăng uy lực liên tục mới được, còn hắc ám khống ảnh chỉ cần khống chế bóng là được, nếu không thì sao nó được liên minh phân loại vào kỹ năng cao giai."
"Nói vậy thì bình chướng cũng có thể chiếu bóng sao?"
"Ngươi làm cách nào mà đậu được vào đây vậy?"
"Ta là đặc cách được tuyển vào, sao hả?"
"À, vậy thì không sao, bóng là hình chiếu do vật thể chắn ánh sáng tạo thành, nhìn xem tình huống hiện tại, trên đầu đều là đèn, gấu Hàm Phệ đối diện bình chướng lao tới, chắc chắn trên đó sẽ xuất hiện bóng của nó, bất quá Kiều Tang nhanh như vậy đã nghĩ ra việc kết hợp bình chướng và hắc ám khống ảnh lại với nhau, không tầm thường đâu..."
Trên sân.
"Cứ vậy khống chế nó xoay vòng liên tục!" Kiều Tang ra lệnh.
"Tìm kiếm!"
Không cần Ngự Thú Sư nhà nhắc nhở, ngay khoảnh khắc khống chế được gấu Hàm Phệ, Tiểu Tầm Bảo quỷ đã hưng phấn dùng ngắn chỉ liên tục vẽ vòng tròn trên tấm bình chướng.
"Phệ phệ!"
Gấu Hàm Phệ kêu thảm thiết.
"Đồ vô dụng! Ráng sức thoát ra đi! Nghĩ đến siêu cấp cự vô bá bảo bên trong bảo của ngươi đi!" Tiết Sơ Hoa gào lên.
"Phệ phệ!"
Gấu Hàm Phệ trong mắt rưng rưng.
Nó cũng muốn mà! Hoàn toàn không động được!
Cuối cùng thì Tiết Sơ Hoa đã đánh giá thấp uy lực của kỹ năng cao giai, gấu Hàm Phệ la hét 40 mấy giây sau thì hoàn toàn im bặt.
"Tìm kiếm ~"
Nhìn gấu Hàm Phệ ngã xuống đất, Tiểu Tầm Bảo quỷ phấn khích bay đến trước mặt Ngự Thú Sư nhà mình muốn ăn mừng.
Nhưng nó đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, thân thể đột nhiên loạng choạng, vẻ mặt mệt mỏi, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Ngự Thú Sư của mình.
"Tìm kiếm..."
Kiều Tang: "..."
Kỹ năng diễn xuất này...
"Gấu Hàm Phệ mất khả năng chiến đấu, Kiều Tang..." Nữ lão sư trọng tài tuyên bố kết quả.
Đúng lúc này, Tiết Sơ Hoa ngắt lời nói: "Lão sư, ta còn một con sủng thú, không thể coi như nàng cứ như vậy mà thắng."
Nữ lão sư ngớ người ra một chút, sửa lại lời nói: "Gấu Hàm Phệ mất khả năng chiến đấu, hiệp một Kiều Tang chiến thắng."
Nói xong, cô quay đầu nhìn Kiều Tang hỏi: "Cần phải bổ sung năng lượng ngay bây giờ không?"
Kiều Tang lắc đầu: "Không cần đâu, ta cũng còn một con sủng thú, đã đến lúc thay nó ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận