Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 213: Liền cái này? (length: 8412)

Nhỏ Tầm Bảo quỷ vừa ra tới, liền nhìn thấy xung quanh đều là lít nha lít nhít người, cũng đều nhìn chằm chằm nó.
"Tìm..."
Nhỏ Tầm Bảo quỷ biểu lộ khoa trương, con mắt trợn to, miệng há thành hình chữ O.
Thật là nhiều người...
"Tiểu Tầm bảo." Kiều Tang gọi.
"Tìm..." Nhỏ Tầm Bảo quỷ duy trì hình chữ O miệng, vẻ mặt mờ mịt quay đầu lại nhìn về phía chủ nhân Ngự Thú Sư của mình.
Kiều Tang cười nói: "Đến giờ biểu hiện thành quả huấn luyện của ngươi rồi."
Mặc dù đây cũng chưa tính là cuộc tranh tài chính thức, nhưng xét trên một ý nghĩa nào đó, đây coi như là lần đầu tiên nhỏ Tầm Bảo quỷ lộ diện biểu diễn trước nhiều người như vậy.
Cuộc thi chạy marathon thú cưng trước đó đã bị Kiều Tang tự động bỏ qua trong đầu...
Nhỏ Tầm Bảo quỷ nghe thấy chủ nhân Ngự Thú Sư của mình sửng sốt một chút, quay đầu nhìn một chút bốn phương tám hướng người, lại nhìn một chút con bồ câu béo trước mặt, biểu hiện bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng phải đây là cảnh tượng đấu trường mà Nha Bảo đại ca thường thấy trên TV sao!
Nó sắp lên TV rồi? !
"Tìm kiếm!"
Nhỏ Tầm Bảo quỷ nghĩ đến đây, dùng sức gật đầu, biểu cảm cũng trở nên hưng phấn.
Nhìn thấy con sủng thú xuất hiện giữa sân, cả thánh thủy quán vang lên những tiếng hít khí, tiếng ồn ào không ngớt.
"Đây, đây là sủng thú hệ U Linh? !"
"Người đầu tiên khế ước Tầm Bảo quỷ, tân sinh bây giờ đều dũng cảm thế sao? !"
"Ta nghĩ đi nghĩ lại, lát nữa chắc là không lên, nghe nói Ngự Thú Sư khế ước sủng thú hệ U Linh trạng thái tinh thần ít nhiều gì cũng có chút vấn đề, nếu mà ta thắng nàng, lỡ trả thù ngầm ta thì sao?"
"Ha ha, chỉ bằng cái tên chuột Sa Bát ngươi? Hay là ngươi không dám lên?"
"Vạch trần không nói toạc, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt."
"... "
"Thảo nào vừa rồi phách lối như thế, thì ra sủng thú là con Tầm Bảo quỷ, phải nói, sủng thú hệ U Linh quả thực rất khó nhằn."
"Thông tin sai lệch rồi, sủng thú của Kiều Tang không phải Viêm Linh khuyển sao?" Chàng trai tóc xoăn thường bàn luận về đội giáo huấn nhìn Tầm Bảo quỷ trên sân, vẻ mặt mộng bức nói.
"Các người không chú ý màu Tinh trận của cô ta vừa nãy sao?" Vương Nhất Đỉnh trầm giọng nói.
Chàng trai tóc xoăn sửng sốt, đều là tân sinh, anh vô ý thức cho rằng người khác cũng có Tinh trận màu trắng, với lại vừa nãy Tầm Bảo quỷ gây ra chấn động quá lớn, khiến anh không để ý đến màu Tinh trận.
Chẳng lẽ nói thông tin không sai, chỉ là Kiều Tang còn khế ước thêm một con Tầm Bảo quỷ nữa?
"Màu gì?" Chàng trai tóc xoăn nuốt nước miếng hỏi.
"Là màu xám." Không đợi Vương Nhất Đỉnh trả lời, nam sinh bên cạnh thì thào nói.
Chàng trai tóc xoăn: "!!"
...
Giữa sân.
Trương Kính Xuyên nín thở, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Kiều Tang.
"Bắt đầu đối chiến rồi, ngươi không tấn công sao?" Kiều Tang hỏi.
Đúng, tấn công... Vì quá hồi hộp, Trương Kính Xuyên bị nhắc nhở, thoáng chốc quên mất ban đầu mình định giữ cảnh giác, chờ đối phương sơ hở.
Hắn quyết định, vừa muốn mở miệng ra lệnh thì phát hiện thân ảnh Tầm Bảo quỷ đã như quỷ mị biến mất trên sân, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt con bồ câu béo.
"Bồ câu béo! Mau tránh ra!" Trương Kính Xuyên vội la lên.
Nhưng đã quá muộn, mắt nhỏ Tầm Bảo quỷ ánh lên ánh tím, dưới thuật thôi miên cấp Đại Thành, con bồ câu béo không hề có chút giãy dụa nào, hai mắt vừa nhắm, đã nặng nề rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, tiếng còi của nữ lão sư làm trọng tài vang lên: "Bồ câu béo mất khả năng chiến đấu, người thắng, Kiều Tang!"
Thánh thủy quán náo nhiệt ầm ĩ.
"Ngọa Tào, nhanh vậy! Chưa đến một phút."
"Trương Kính Xuyên lớp 5 kia cũng quá phế, dù nói là đối mặt với sủng thú hệ U Linh, nhưng nhanh thua vậy đúng là mất mặt."
"Mấy người không thấy lúc đối chiến bắt đầu, Kiều Tang cố tình nói chuyện đánh lạc hướng sự chú ý của Trương Kính Xuyên à, không thì hắn lập tức phát hiện Tầm Bảo quỷ biến mất thì đã kịp để bồ câu béo có ứng phó."
"Vậy thì chỉ có thể nói chiến thuật đánh lạc hướng chú ý đối thủ rất thành công."
"Nhưng mà ta cảm thấy Kiều Tang thực sự chỉ tốt bụng nhắc một câu thôi, dù sao dựa vào ưu thế thuộc tính của Tầm Bảo quỷ hoàn toàn không cần dùng loại chiến thuật này."
"Nói nhảm, ngươi nhìn xem có ai là Ngự Thú Sư mới nhập môn mà không cần chỉ huy sủng thú tự mình hành động, rõ ràng là người ta đã sắp xếp chiến thuật từ trước để dùng cho trận đối chiến hôm nay rồi."
"Nếu mà ngươi nói thế, ta thấy cô ta rất trâu bò, dù sao sắp xếp chiến thuật cũng cần sủng thú còn nhớ phối hợp mới được, con Thâm Mao quy nhà ngươi được không?"
"..."
Trên sân.
"Có cần hồi phục không?" Nữ lão sư vừa bước đến vừa hỏi.
"Không cần." Kiều Tang lắc đầu nói.
Trận đối chiến vừa nãy đối với nhỏ Tầm Bảo quỷ mỗi ngày đều luyện kỹ năng thả ra thì chẳng bằng cả khởi động nữa.
"Còn ai muốn lên khiêu chiến không?" Hiệu trưởng Vương Duy Đấu đúng lúc hỏi.
Cả hội trường lại im lặng, người nọ đẩy người kia, người kia đẩy người nọ, quả thực không ai dám lên.
Trong đám sủng thú cấp thấp với số kỹ năng có hạn, sủng thú hệ U Linh cơ bản cũng là một tồn tại như BUG, không có kỹ năng hay thuộc tính khắc chế thì ngay cả chạm vào cũng không chạm tới, vậy đánh kiểu gì?
Mọi người đều chờ người khác lên trước, để lát mình hưởng lợi sau.
Thấy nửa ngày không ai lên, lúc này Kiều Tang quay đầu hỏi nữ lão sư trọng tài: "Lão sư, cho em mượn micro một lát được không?"
Nữ lão sư hơi sững người, đưa micro cho cô.
Kiều Tang cầm micro, trong đầu thoáng nhớ lại tất cả những chiêu cà khịa từng xem trên mạng, quyết định vẫn là chọn một cái không quá gây thù hận.
Dù sao hôm nay kết thúc vẫn phải ở trong trường này 3 năm, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, trực tiếp đắc tội hết bạn bè trong trường cũng không tốt lắm.
Nghĩ đến đây, Kiều Tang hắng giọng, khóe miệng nhếch lên, giọng điệu giễu cợt, chỉ nói hai chữ:
"Chỉ thế thôi?"
"Tìm kiếm ~"
Nhỏ Tầm Bảo quỷ học theo biểu cảm của chủ nhân, đưa ngón tay ngắn ngủn móc móc lỗ mũi, như vậy còn chưa đủ, nó lại gõ gõ cái ngón tay vừa móc mũi, một bộ muốn ăn đòn.
Cả hội trường im lặng.
Một giây sau.
"Ngọa tào! Ai cũng đừng cản ta, lát nữa để ta lên đầu tiên!"
"Không được, kế tiếp nhất định là ta!"
"Ta lên trước!"
"Ta trước!"
"Đừng đẩy, để ta lên trước!"
Rất nhanh, cạnh sân đã xếp thành một hàng dài.
Không sai, chiến thuật mỉa mai quả nhiên có hiệu quả rõ rệt... Kiều Tang rất hài lòng vì mình chỉ một câu nói đã gây nên tình cảnh này.
"Lớp 10 (2) ban, Khương Văn Hoa." Nam sinh vừa bước lên nói xong liền triệu hồi ra con Bạch Sa hồ của mình.
Theo hiệu lệnh của nữ lão sư trọng tài vang lên, đối chiến bắt đầu.
Gần như không có cơ hội phản ứng, gần như vừa hiệu lệnh vang lên, thân ảnh nhỏ Tầm Bảo quỷ đã biến mất, ngay sau đó xuất hiện trước mặt con Bạch Sa hồ.
Vẫn là một chiêu thôi miên, Bạch Sa hồ trực tiếp ngã xuống đất.
Vẻn vẹn 5 giây, đối chiến kết thúc.
"Tìm kiếm~"
Nhỏ Tầm Bảo quỷ nhếch môi, giơ ngón tay ngắn về phía nam sinh sắp lên sàn khiêu khích ngoắc ngoắc.
Nam sinh: "!!"
Sau đó tiến hành mấy trận đối chiến, toàn bộ tân sinh ở đây đều nhắm mắt không đành lòng nhìn thẳng, đám lão sinh thì xem vô cùng thích thú.
Đều cùng một cách tấn công, thân ảnh biến mất, chớp nhoáng xuất hiện, rồi tung chiêu thuật thôi miên.
Đơn giản hết mức có thể, mà lại thực sự không ai chống nổi quá 5 giây, chứ đừng nói đến chuyện hóa giải đòn tấn công của Tầm Bảo quỷ.
Ngay sau khi Kiều Tang liên tiếp thắng 16 trận, một nam sinh tóc ngắn bằng phẳng, đeo kính màu xanh dương bước đến.
"Lớp 10 (1) ban, Trần Đông Tuấn."
Chỉ thấy hai tay anh kết ấn, triệu hồi ra một con sủng thú có thân thể màu xanh đậm, đầu và cổ được bao phủ bởi lớp lông màu xanh nhạt, giữa đám lông là đôi cánh màu tím.
Bạn cần đăng nhập để bình luận