Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 293: Đã lâu yên tĩnh (length: 9084)

Lộ Bảo ở bên ngoài tìm hai phút đồng hồ.
Rất nhanh, tại vừa mới bị triệu hoán đi ra địa phương thấy được thân ảnh mình muốn tìm.
"Lộ."
Lộ Bảo đi lên trước kêu một tiếng.
"Tiêm Tiêm..."
Đang ôm đầu gối ngồi xổm ở cạnh góc tường, Tiêm Chiến tiểu tử lộ vẻ hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt của nó tan rã, bộ dạng tinh thần còn đang tự do.
"Lộ..."
Lộ Bảo thấy thế không nói nhảm, trực tiếp khụ một tiếng.
"Nhọn..."
Tiêm Chiến tiểu tử vẫn còn đang trong trạng thái hoảng hốt.
Nhưng một giây sau, ánh mắt Tiêm Chiến tiểu tử trong nháy mắt tập trung, che lỗ tai, lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Gã trước mặt là chuyện gì xảy ra? !
Đột nhiên phát động công kích đối với nó là làm cái gì? !
"Lộ ~ Lộ Lộ Lộ Lộ ~ Lộ Lộ lộ ~ Lộ Lộ ~" Lộ Bảo hết lòng hát ca.
"Tiêm Tiêm!"
Tiêm Chiến tiểu tử khó chịu bịt lấy lỗ tai, nó muốn phát động công kích đánh gãy tiếng ca còn kinh khủng hơn tạp âm này.
Nhưng nhận ra tên trước mắt là người vừa chữa khỏi cho sủng thú của nó, vùng vẫy một hồi, không chọn ra tay.
Hai phút đồng hồ sau, đợi Lộ Bảo hát xong nguyên một bài hát, Tiêm Chiến tiểu tử vịn vào tường phía sau, một bộ dạng hư thoát.
Cuối cùng... Cuối cùng cũng kết thúc...
"Lộ Lộ?"
Vốn nhắm mắt đắm chìm trong tiếng hát của mình, Lộ Bảo mở mắt ra, nhìn Tiêm Chiến tiểu tử trước mặt giống như vừa trải qua một trận chiến kịch liệt, chần chừ một chút, tiến lên hỏi thăm xem đối phương có thấy khỏe hơn không.
"Tiêm Tiêm!"
Tiêm Chiến tiểu tử lộ vẻ hoảng sợ lui lại, khi phát hiện phía sau là tường, lui không được nữa, liền đem toàn bộ thân thể sát vào tường, liều mạng gật đầu mấy lần.
Chỉ cần không hát! Nó sẽ rất tốt!
"Lộ!"
Lộ Bảo tức giận nhìn Tiêm Chiến tiểu tử.
Chẳng lẽ nó hát không hay sao!
"Tiêm Tiêm!"
Thấy gã trước mắt bộ dạng như chỉ cần nó nói không tốt là muốn lại hát nữa, Tiêm Chiến tiểu tử quả quyết chọn làm trái lương tâm.
Nhưng hiển nhiên nó không có kinh nghiệm nói dối gì.
Ngoài miệng Tiêm Chiến tiểu tử nói dễ nghe, thân thể lại rất thật thà lắc đầu nguầy nguậy.
"Lộ!"
Lộ Bảo tâm tư mẫn cảm, tự nhiên nhận ra đối phương tim không đồng nhất, cái đuôi nó giận dữ hất lên, liền muốn quay người rời đi, nhưng chợt nhớ ra điều gì, ngừng lại, quay người kêu hai tiếng.
"Lộ Lộ."
Ngự Thú Sư của ngươi không phải là người tốt, rời khỏi hắn đi.
Vốn một mực không có chút công kích nào, Tiêm Chiến tiểu tử trực tiếp xù lông, mặc dù nó không có lông.
"Tiêm Tiêm!"
Tiêm Chiến tiểu tử phẫn nộ nhìn Lộ Bảo, biểu thị không cho phép nó nói xấu Ngự Thú Sư của mình.
Vốn Lộ Bảo cũng không phải kiểu người thích xen vào việc người khác, nó thấy Tiêm Chiến tiểu tử không nghe, ánh mắt lộ ra thất vọng, không nói thêm gì, vẫy đuôi, xoay người lần nữa chuẩn bị rời đi.
Lần này, Lộ Bảo không hề có ý quay đầu lại.
"Nhọn..."
Tiêm Chiến tiểu tử thấy Lộ Bảo không để ý bộ dạng của nó thì sửng sốt một chút, đuổi theo bên cạnh, kể nhà mình Ngự Thú Sư tốt như thế nào.
"Nhọn!"
"Tiêm Tiêm!"
Hắn đã chọn nó trong đám đồng loại!
Hắn cười lên nhìn rất đẹp!
Hắn thường xuyên cho nó ăn ngon!
Hắn sẽ dẫn nó ra ngoài chơi!
Hắn sẽ ôm nó nâng lên!
Hiện tại hắn chỉ là đang bận! Thật ra hắn là một Ngự Thú Sư rất tốt!
Lộ Bảo mặc dù không dừng lại, nhưng lỗ tai vẫn luôn nghe, nó không phản ứng gì, cứ thế đi về phía căn phòng vừa ra.
"Tiêm Tiêm..."
Tiêm Chiến tiểu tử ở ngoài cửa, lần nữa lộ ra vẻ bàng hoàng, như thể mê man không tìm thấy phương hướng.
...
"Lộ..."
Lộ Bảo vừa vào phòng đã thấy Tiểu Tầm Bảo hưng phấn nhào vào trong ngực Ngự Thú Sư nhà mình.
Hóa ra sau khi Tiểu Tầm Bảo vừa thi triển tuyệt kỹ bổ ngói, Lưu cha liền đồng ý bỏ tiền mua bộ găng tay kim loại.
"Về rồi à?" Kiều Tang ôm Tiểu Tầm Bảo, quay đầu cười nói với Lộ Bảo vừa bước vào.
"Lộ..."
Lộ Bảo lộ vẻ kinh ngạc.
Nó không nghĩ mình ra ngoài mà Ngự Thú Sư nhà nó biết.
Kiều Tang cười ôn hòa với Lộ Bảo, rồi quay sang nói với Lưu cha: "Thúc thúc, vậy con xin phép đi trước."
"Sao giờ này đã đi?" Lưu cha nhiệt tình nói: "Gần đây có nhà hàng ăn rất ngon, ta mời ngươi một bữa!"
"Không được." Kiều Tang cự tuyệt: "Con về còn phải làm bài tập."
Lưu cha ngơ ngác vài giây, lúc này mới nhớ đối phương cùng tuổi với con trai mình.
Hắn nhìn Lưu Kỳ Già một cách tiếc nuối, "rèn sắt không thành thép".
Đều 15 tuổi! Nhìn người ta xem! Tầm Bảo Quỷ tiến hóa thành Tầm Bảo Yêu không nói! Còn học được kỹ năng chiến đấu hệ!
Nếu Lưu Kỳ Già mà biết suy nghĩ của cha mình lúc này, chắc là sẽ trợn mắt ngay lập tức.
Chuyện này tính là gì, người ta còn có ba sủng thú.
Sau khi từ chối thiện ý đưa đến địa điểm huấn luyện của Lưu cha, Kiều Tang ra khỏi cửa.
Lưu Kỳ Già lộ vẻ hưng phấn theo sau, người không biết còn tưởng là hắn được bộ găng tay kim loại.
Ngay lúc hắn sắp đi tới cửa, Lưu cha đột nhiên hỏi: "Kỳ Già, sao con ra ngoài được? Hôm nay không phải có giờ tự học buổi tối sao?"
Vẻ mặt Lưu Kỳ Già xụ xuống trong nháy mắt, hắn tranh thủ liếc mắt ra hiệu cầu cứu Kiều Tang.
Kiều Tang nhìn hắn với ánh mắt bất lực, rồi dứt khoát bỏ đi.
Lưu Kỳ Già: "! ! !"
"Vừa rồi là đi xem Tiêm Chiến tiểu tử đúng không?" Kiều Tang cười ôm Lộ Bảo hỏi.
"Lộ?"
Lộ Bảo ngẩng đầu lên, lộ vẻ mông lung.
Sao Ngự Thú Sư nhà mình biết được hay vậy?
"Bởi vì ta thông minh." Kiều Tang vuốt đầu Lộ Bảo, mặt dày vô liêm sỉ nói.
Lộ Bảo trầm mặc.
"Đi xem nó một lát đi, khi ngươi trở về vẫn không yên lòng, chắc là vẫn nhớ chuyện của nó đi." Kiều Tang nói.
"Lộ!"
Lộ Bảo ngạo kiều hếch đầu lên, nó mới không có!
Trong mắt Kiều Tang lộ ra ý cười, từ khi Lộ Bảo tiến hóa đến nay, quả là lâu lắm rồi mới thấy nó biểu hiện nhiều như vậy.
"Ta nghĩ tâm trạng Tiêm Chiến tiểu tử bây giờ chắc không tốt, ngươi qua đó thi triển chút sóng âm trị liệu cho nó đi." Kiều Tang đề nghị.
"Lộ..."
Không nói thì thôi, hễ nhắc tới là Lộ Bảo lại bực.
Tên kia dám ghét bỏ tiếng hát của nó!
Kiều Tang suy nghĩ rồi nói: "Ta cảm thấy ngươi có thiên phú về luyện tập sóng âm trị liệu, dù sao với ta, ít nhất là có hiệu quả."
"Lộ..."
Lộ Bảo kinh ngạc nhìn Kiều Tang.
"Có lẽ tâm trạng của Tiêm Chiến tiểu tử giờ thuộc loại rất khổ sở, cho nên không dễ dàng được trị liệu như vậy, nếu ngươi nghiêm túc hơn chút, biết đâu lại có tác dụng với nó." Kiều Tang nói.
Tiểu Tầm Bảo: "? ? ?"
Thật hả?
Lời Ngự Thú Sư nhà mình nói có thật không vậy? !
Người có tai đều không tin nổi mà!
Lộ Bảo thì tin.
"Lộ!"
Chỉ thấy Lộ Bảo trịnh trọng gật đầu một cái.
Nó nguyện ý thử thêm lần nữa!
Tiểu Tầm Bảo: "..."
Thôi xong, hết cứu.
Trên đường đi tìm Tiêm Chiến tiểu tử, Kiều Tang nói: "Sóng âm trị liệu sở dĩ được sủng thú yêu chuộng hòa bình có cơ hội học được, ta nghĩ vì nó có thể truyền sự bình thản trong tâm ra qua sóng âm, khiến đối phương cảm nhận được, từ đó đạt đến hiệu quả chữa lành."
"Một lát nữa, khi gặp Tiêm Chiến tiểu tử, ngươi hãy nghĩ thế giới hòa bình, hòa bình vạn tuế, đem cảm nhận của mình hòa vào tiếng hát."
"Ta tin rằng đến lúc đó Tiêm Chiến tiểu tử sẽ cảm nhận được."
"Lộ..."
Lộ Bảo nhìn Ngự Thú Sư nhà mình thất thần, giờ khắc này, nó cảm thấy giọng của nàng rất dễ nghe.
"Nghe chưa?" Kiều Tang hỏi.
"Lộ!"
Lộ Bảo hoàn hồn, thật lòng gật nhẹ đầu.
"Khổ..."
Tiểu Tầm Bảo âm thầm mặc niệm cho Tiêm Chiến tiểu tử.
Không khó tìm Tiêm Chiến tiểu tử, nó vẫn đang ngồi xổm ở góc tường lúc trước.
"Nhọn..."
Tiêm Chiến tiểu tử ôm đầu gối ngồi xổm trên đất, ánh mắt tan rã.
Nó cảm giác xung quanh mình toàn màu đen.
Thực ra, mọi điều nó vừa nói đều không chắc chắn.
Bởi vì cảm giác đó đã là chuyện của rất lâu trước kia.
Một vài hình ảnh khi chung sống cùng Ngự Thú Sư của mình xuất hiện trong đầu.
Chầm chậm, hình ảnh trở nên mờ ảo, sau đó xuất hiện vết rách.
Tiêm Chiến tiểu tử vẫn ôm đầu gối bất động, trong mắt không có một tia sáng.
Lúc này, nó nghe thấy tiếng ca như từ nơi rất xa phiêu đến.
"Lộ ~ Lộ Lộ Lộ Lộ ~ Lộ Lộ ~ Lộ Lộ lộ ~"
"Nhọn..."
Tiêm Chiến tiểu tử mơ màng ngẩng đầu.
Màu đen xung quanh tan vỡ.
Ánh trăng rơi xuống, gió lay động cỏ cây xung quanh.
Giờ khắc này, nó cảm nhận được sự yên tĩnh đã lâu.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận