Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 292: Tiếng ca hữu dụng? ! (length: 8386)

Ba năm?
Kiều Tang kinh ngạc rồi.
Ngự Thú Sư gửi sủng thú tại quán huấn luyện thú cưng phần lớn chỉ là gửi ngày, gửi tuần, nhiều nhất cũng chỉ là gửi tháng, nàng từ trước đến nay chưa từng nghe nói qua gửi năm!
Hơn nữa còn là gửi ba năm!
Ba năm cơ đấy!
Người có thể có bao nhiêu cái ba năm!
Sủng thú cấp thấp lại càng không có mấy cái ba năm!
Lộ Bảo lúc trước nếu chưa tiến hóa, nhiều lắm chỉ có hai cái ba năm cộng thêm một năm, trực tiếp chiếm nửa đời sinh mệnh ngắn ngủi của nó!
Chuyện này mà đặt vào bất cứ Ngự Thú Sư bình thường nào cũng không làm được a!
"Trong ba năm không hề đến thăm sao?" Kiều Tang không khỏi nhỏ giọng hỏi.
"Ừ." Lưu cha gật đầu nói: "Thật ra thì, nói đúng ra là gần ba năm rưỡi, phí ủy thác thì năm nào cũng có nộp, nhưng trong khoảng thời gian đó chủ nhân chưa từng đến một lần nào."
So với ba năm còn dài hơn.
"Có khi nào người đó đã không còn?" Kiều Tang suy đoán.
Từ góc độ của nàng mà nói, ngoại trừ chủ nhân không còn, thật sự không nghĩ ra lý do gì khiến một Ngự Thú Sư ba năm không đến thăm thú cưng của mình.
Lưu cha nghe vậy khóe miệng giật giật, nói: "Hắn còn sống khỏe re, ở ngay tại Thiên Cảnh số 1 cách đây hai cây số, mỗi cuối năm đều có trở về, chỉ là không có qua đây thăm tiểu tử Tiêm Chiến."
Kiều Tang vừa hỏi, thật ra đã rõ mình nghĩ lầm.
Ngự Thú Sư nếu không còn, dù có cách xa vạn dặm, thú cưng đã giao khế ước chắc chắn ngay lập tức cảm nhận được, tiểu tử Tiêm Chiến đâu còn ngốc nghếch đứng đó mà chờ chủ nhân.
Ban đầu Kiều Tang dự đoán thứ hai là Ngự Thú Sư của tiểu tử Tiêm Chiến có thể gặp chuyện gì đó bên ngoài chưa về được, không ngờ hắn vẫn có về hàng năm.
Điều này làm Kiều Tang khó hiểu, nàng cau mày, rồi hỏi: "Vì sao?"
Có lẽ vì khí chất của cô gái trước mặt không giống một học sinh cấp ba non nớt, qua vài câu trao đổi, Lưu cha lập tức quên rằng nàng vẫn là một vị thành niên.
Thêm vào đó, chính bản thân hắn cũng muốn thổ lộ một chút cho hả giận.
Lưu cha trầm mặc một hồi rồi nói: "Ngự Thú Sư gửi sủng thú ở đây cơ bản đều là sống gần quanh khu này, ta mặc dù chưa từng gặp mặt Ngự Thú Sư của tiểu tử Tiêm Chiến, nhưng thỉnh thoảng nghe người ta nhắc đến."
"Người đó mấy năm trước tiền đồ tốt, ở bí cảnh khế ước một con sủng thú hệ yêu tinh, nên dồn hết sức lực vào con thú kia, sủng thú đã giao khế ước trước đây thì không hề quan tâm."
"Nghe người khác nói, con sủng thú hệ yêu kia quan hệ không tốt với tiểu tử Tiêm Chiến, về sau Tiêm Chiến bị thương trong một trận chiến, không được chữa trị kịp thời, dẫn đến di chứng, dù khỏi hẳn cũng rất khó huấn luyện cường độ cao, nếu không thì rất dễ tái phát."
"Cho nên người đó đã đem Tiêm Chiến tới đây, nhìn ba năm nay cũng không đến xem tình hình, đoán chừng tiểu tử Tiêm Chiến đã bị bỏ rơi."
"Có một số người như vậy đấy, thú cưng càng nhiều, mà có thú cưng yêu thích, mấy thú cưng còn lại liền trở nên dư thừa."
"Nhưng vì đã giao khế ước thì không còn cách nào, không muốn mất công chăm sóc chúng nên đưa đến vài chỗ."
"Ví dụ như nơi này." Lưu cha càng nói cảm xúc càng có chút không ổn: "Dù sao đối với bọn họ mà nói, thú cưng còn sống không ảnh hưởng đến họ là được, nếu tiến hóa được thì càng tốt, chẳng qua là tốn ít tiền, căn bản không nghĩ đến việc sau khi khế ước thì Ngự Thú Sư có ý nghĩa như thế nào đối với sủng thú!"
Kiều Tang im lặng, chỉ là ôm chặt Lộ Bảo hơn một chút.
Lộ Bảo lộ ra vẻ không thoải mái, nhưng nó cũng không giãy dụa, cũng không lên tiếng nhắc nhở, chỉ ngẩng đầu nhìn Kiều Tang đang không biết suy nghĩ gì, hắng giọng một cái.
"Lộ Lộ..."
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm Bảo ở bên cạnh lập tức lộ vẻ mặt sợ hãi, nó vội vàng dùng móng vuốt giật tóc trên đầu Ngự Thú Sư nhà mình hai lần.
Đừng có ngẩn người ra nữa! Có chuyện lớn rồi!
Kiều Tang hoàn hồn, xoa xoa chỗ vừa bị giật đau, nói: "Sao vậy?"
"Tìm!"
Tiểu Tầm Bảo run rẩy móng vuốt chỉ vào Lộ Bảo kêu lên.
Bên nó vừa dứt lời, Lộ Bảo đã há miệng:
"Lộ~ Lộ Lộ Lộ Lộ~ Lộ Lộ~ lộ~ Lộ Lộ~"
"Tìm!"
Kiều Tang: "!!!"
Ngọa Tào! Ngươi tự nhiên hát làm gì! Mà sao lại còn có cảm giác khó nghe hơn hôm qua nhiều vậy! Kiều Tang theo bản năng dùng tay che miệng Lộ Bảo lại.
Lạy trời! Đừng hát nữa!
"Lộ..."
Lộ Bảo bị ép dừng tiếng hát.
Nó không hề giãy giụa, mà là ngẩng đầu nhìn Kiều Tang nháy nháy mắt.
Kiều Tang tiếp nhận được ý tứ từ ánh mắt của Lộ Bảo, có chút không yên lòng nói:
"Chờ lát nữa ta buông tay ra, ngươi đừng hát."
Lộ Bảo khẽ gật đầu.
Kiều Tang lúc này mới yên tâm buông tay ra.
"Lộ?"
Sau khi tay được buông ra, Lộ Bảo kêu lên, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy cảm xúc thật lòng ở bên trong.
Bây giờ khá hơn chút nào chưa?
Kiều Tang sửng sốt: "Cái gì khá hơn chút nào chưa?"
"Lộ."
Lộ Bảo kêu lên.
Tâm tình.
Sau khi nhận ra Lộ Bảo đang hỏi gì, Kiều Tang chợt phát hiện cảm giác buồn bực, khó chịu trong lòng mình lúc nãy đã biến mất.
Kiều Tang trợn tròn mắt.
Ngọa tào?
Tiếng hát có tác dụng?
Đã luyện thành sóng âm trị liệu rồi à?!
Nếu Tiểu Tầm Bảo biết chủ nhân đang nghĩ gì trong đầu, chắc nó sẽ tức đến nhồi máu cơ tim mất.
"Tìm..."
Tiểu Tầm Bảo ở bên cạnh yếu ớt kêu một tiếng.
Không biết Ngự Thú Sư nhà mình sao nữa, dù sao hiện giờ nó đang không ổn chút nào...
Lúc này, Lưu cha nhìn Lộ Bảo sắc mặt tái nhợt, hỏi: "Đây là sủng thú gì? Sao đột nhiên dùng sóng âm công kích?"
"Nham nham!"
Con thú cưng dựng ngược tay vẫn luôn siêu ổn, vì tiếng hát của Lộ Bảo mà lần đầu tiên thân thể không còn ổn định, rung lắc dữ dội.
Kiều Tang: "..."
"Lộ!"
Không đợi Kiều Tang trả lời, Lộ Bảo quay đầu trừng Lưu cha.
Âm Ba công kích cái gì? Nó đây là sóng âm trị liệu! Là kỹ năng trị liệu đấy!
"Nó là Băng Lộ Kỳ Á, sủng thú ở vùng Cổ Sương Mù." Kiều Tang giới thiệu.
Vừa dứt lời, Lưu Kỳ Già và khỉ dũng lực đã dọn ba chiếc ghế đi tới.
"Cha, Kiều Tang chính là người lần trước mà con nói tay không bổ gạch thắng con bằng Tầm Bảo Yêu đó." Lưu Kỳ Già đi đến bên cạnh Kiều Tang đặt xuống một băng ghế, nói: "Cha vẫn không tin, lần này cô ấy đến rồi, cho Tầm Bảo Yêu của cô ấy bổ gạch cho cha xem một chút."
Nói xong, Lưu Kỳ Già hướng về chỗ cha hắn không thấy nháy mắt với Kiều Tang, ra hiệu lát nữa nhờ cậy vào nàng hết cả.
Kiều Tang ngẩn người một chút, lúc này mới nhớ ra mục đích mình đến đây.
Khá lắm, vậy mà suýt nữa đã quên cả kim thủ bộ!
"Thật sao?" Lưu cha vẻ mặt khiếp sợ, như bị một loại nhận thức nào đó đánh kích mạnh.
Đối với kiểu mặt này, Kiều Tang cho hay đã quen.
"Vâng." Nàng bình tĩnh gật đầu, điềm nhiên nói: "Chú ơi, có thể bổ ngay cho chú xem được không? Cháu còn phải về nhà làm bài tập."
"Tìm!"
Tiểu Tầm Bảo lập tức khởi động hai trảo, lộ ra vẻ mặt "Tôi đã chuẩn bị xong".
"Lộ."
Lộ Bảo nhìn Kiều Tang một chút, rồi lại nhìn Tiểu Tầm Bảo, sau đó nhìn ra hướng cửa.
Cứ nhìn về hướng cửa như thế ba giây, Lộ Bảo liền nhảy xuống khỏi người Kiều Tang đi ra ngoài cửa.
(hết chương) Thật là đau đầu, xin lỗi mọi người. Hai ngày nay ta ở Đại Lý, hôm nay lão đệ thuê xe điện, vừa đi vừa về mấy chục cây số giữa các điểm tham quan, gió thổi làm đầu ta đau đến giờ vẫn còn, vì đeo khẩu trang nên nửa mặt trên bị gió thổi đỏ hết cả lên, qua ba tiếng rồi vẫn chưa hết.
Đau đầu, giờ phải đi ngủ, tỉnh lại sẽ viết tiếp, nên chương hôm nay có lẽ sẽ chậm một chút, trong lúc mọi người đi ngủ chắc là sẽ có, xin lỗi...
À, mọi người có thể tổng kết giúp tôi xem nợ bao nhiêu chương nhé, chương kéo không tính, xin phép nghỉ không tính, trong hai, ba tháng cố gắng sẽ trả hết cho mọi người.
(hết chương)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận