Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 363: Thêm một canh giờ (length: 8081)

Hôm sau.
Trường trung học Thánh Thủy.
Sau khi tiến cấp đến vòng loại, thời khắc quan trọng nhất liền đến, trường học ngược lại không muốn cầu Kiều Tang tranh thủ ba ngày nghỉ này về đi học.
Chỉ bất quá đội tuyển lớp 12 gửi tin nhắn tới, buổi chiều hôm nay phải tập hợp.
Nghĩ đến còn phải tìm phó hiệu trưởng tìm hiểu một chút tình huống của Lộ Bảo, Kiều Tang liền dậy sớm đến trường.
Đến hành lang, nàng đã phát hiện trước cửa lớp mình tụ tập một đám người đứng xem.
Kiều Tang hỏi một bạn nữ đứng gần mình nhất, đang cố gắng nhón chân nhìn vào trong lớp: "Các ngươi đang xem gì vậy?"
Bạn nữ kia không quay đầu lại đáp: "Đương nhiên là đến xem Kiều Tang, không biết hôm nay nàng có đến trường không nữa."
Kiều Tang hơi sửng sốt: "Nhìn ta làm gì?"
Hành lang bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Mọi người đồng loạt quay đầu, phát hiện người vừa nãy nói chuyện quả thực là Kiều Đại Thần!
Kiều Tang là ai?
Một tân sinh lớp mười!
Một tân sinh lớp mười có Tinh trận màu xanh lá, khế ước ba sủng thú!
Một người đặc cách vào đội tuyển lớp 12, còn lấy thành tích Toàn Thắng chiến thắng thành viên đội tuyển lớp 12 của trường khác, thành công tiến vào vòng loại giải đấu Ngự Thú toàn quốc cấp trường, ở bảng lớp 12, một tân sinh lớp mười!
Quá trâu bò!
Tin tức Toàn Thắng vừa truyền đến trường, Kiều Tang liền thành "Thánh Thủy chi quang" trong suy nghĩ của toàn thể học sinh.
"A! Kiều Tang! Cuối cùng ngươi cũng đến trường!"
"Kiều Đại Thần! Có thể triệu hồi Băng Lộ Kỳ Á cho ta nhìn một chút được không!"
"Nghe nói Hậu Thiên ngươi phải đi thi đấu vòng loại, cố lên nha!"
"Kiều Đại Thần, có thể cho ta một cơ hội kết bạn được không!"
Một đám người xông tới, các bạn học nhiệt tình dâng trào, Kiều Tang có chút mộng mị trước cảnh tượng trước mắt.
Mình đây là thành người nổi tiếng rồi?
Lúc này, cửa lớp 1 bị mở ra, giáo viên chủ nhiệm Lý Ý từ bên trong bước ra, nghiêm túc nói: "Các ngươi đều không cần học sao?"
Thấy là thầy, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tất cả mọi người biến mất nhanh như chớp.
Lý Ý quay đầu nhìn Kiều Tang, nụ cười trên mặt khó mà che giấu sự vui mừng: "Vào đi."
Kiều Tang bước nhanh vào lớp, ngồi vào chỗ của mình.
Sau đó rất nhanh, nàng liền phát hiện các học thần không hề chuyên tâm minh tưởng, mà là lén nhìn mình chằm chằm.
Dưới ánh mắt của các học thần, cuối cùng Kiều Tang cũng nhịn đến khi buổi tự học sáng kết thúc.
Giáo viên chủ nhiệm vừa ra khỏi cửa, Kim Phi Phàm đã vội vàng quay đầu lại nói: "Kiều Tang, cậu giỏi quá, đấu với lớp 12 mà đến giờ vẫn chưa thua trận nào."
Mục tiêu của nàng là vị trí thứ nhất cấp toàn quốc bảng 12, làm sao có thể thua trong trận đấu cấp tỉnh được... Kiều Tang khiêm tốn nói: "Đây vẫn chỉ là đấu bảng thôi, độ khó không lớn, đến lúc vào đấu khu chắc sẽ không dễ dàng như vậy đâu."
Kim Phi Phàm: "..."
Kim Phi Phàm cảm thấy trong chớp mắt chủ đề này không thể tiếp tục được nữa.
"À phải rồi, cậu đấu thế nào rồi?" Kiều Tang hỏi.
"Cậu không xem đội tuyển lớp 10 hả?" Kim Phi Phàm hỏi với giọng khẳng định.
Kiều Tang thành thật trả lời: "Không xem."
"Biết ngay mà." Kim Phi Phàm thầm nhủ: "Đội tuyển lớp 10 của trường mình toàn bộ đều đã vào vòng loại."
Về chuyện này, Kiều Tang thật sự không hề bất ngờ.
Trường trung học Thánh Thủy vững vàng vị trí thứ hai trong tỉnh Chiết Hải vạn năm qua, thực lực đương nhiên là không thể chê vào đâu được.
Nếu trong đấu bảng mà có người bị loại, thì trường trung học Thánh Thủy đã không bị nhiều trường học khác kiêng kị đến vậy.
...
Tin Kiều Tang đến trường nhanh chóng lan truyền ra.
Mỗi giờ ra chơi, bên ngoài cửa sổ lớp 10(1) có một đám đầu người hận không thể dán chặt vào.
Đợi đến khi kết thúc tiết học buổi sáng, Kiều Tang vừa đứng dậy, kết quả vừa nghiêng đầu đã thấy một đám người bên ngoài nhìn mình bằng ánh mắt sáng quắc.
Không đến mức chứ, chẳng qua chỉ là vào vòng loại bảng 12 thôi mà...
Vừa nghĩ đến cảnh tượng ra ngoài có thể bị "ăn tươi nuốt sống", Kiều Tang lại ngồi xuống.
"Kiều Tang, có cần tôi mang đồ ăn cho cậu không?" Kim Phi Phàm xoắn xuýt một lúc, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài.
Dựa theo tính cách hồi mới khai giảng, là người sợ xã giao, cô nàng chắc chắn không dám xuyên qua đám đông này mà đi ra ngoài.
Nhưng sau nửa tháng thi đấu, thuộc tính sợ xã giao của Kim Phi Phàm đã giảm đi không ít.
Kiều Tang suy nghĩ một chút rồi nói: "Không cần đâu."
Kim Phi Phàm hơi ngạc nhiên: "Cậu không ăn à?"
"Ăn chứ." Kiều Tang đột nhiên nhớ ra gì đó, nở nụ cười: "Để Tiểu Tầm bảo mang ra ngoài cho ta."
Nói rồi nàng gọi: "Tiểu Tầm bảo."
"Tìm~"
Tiểu Tầm bảo xuất hiện.
Kim Phi Phàm ở bên cạnh tỏ vẻ bừng tỉnh ngộ.
Cô đã hiểu, Kiều Tang là muốn dùng tầm bảo yêu mở đường! Với uy thế của sủng thú hệ U Linh, người khác chắc chắn sẽ không dám đến gần!
Đúng lúc này, Kiều Tang nói: "Dùng dịch chuyển không gian."
"Tìm~"
Tiểu Tầm bảo kêu lên một tiếng, sau đó bay lơ lửng trên đầu Ngự Thú Sư của mình.
Dịch chuyển không gian? Kim Phi Phàm ngơ ngác một chút.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Kiều Tang và tầm bảo yêu biến mất ngay tại chỗ.
Kim Phi Phàm: "! ! !"
Bạn học còn lại trong lớp: "! ! !"
Học sinh dán đầu ngoài cửa sổ: "! ! !"
Kiều Tang mở mắt ra, phát hiện mình ở một không gian chật hẹp.
Cúi đầu nhìn lại, hóa ra là nhà vệ sinh của trường.
Kiều Tang hài lòng gật đầu.
Từ khi phát hiện Tiểu Tầm bảo học được dịch chuyển không gian, nàng đã bảo Tiểu Tầm bảo mỗi tối dành một giờ luyện tập.
Dù sao kỹ năng dịch chuyển không gian này thật sự quá hữu dụng, chỉ cần thuần thục nắm giữ tọa độ di chuyển, mỗi sáng sớm nàng có thể tỉnh lại trước giờ lên lớp một phút đồng hồ.
Bây giờ xem ra, hiệu quả luyện tập rất tốt, Tiểu Tầm bảo dịch chuyển đến vị trí rất chuẩn xác, không quá xa cũng không quá gần.
Ngay khi Kiều Tang chuẩn bị khen Tiểu Tầm bảo và tiện thể đi ra ngoài, thì một giọng nam vang lên từ bên ngoài:
"Nghe nói Kiều Tang lớp mười hôm nay đến trường, mày không qua xem à?"
Một giây sau, một âm thanh "Rầm rầm" vang lên.
Nếu là âm thanh này ở địa điểm khác, có lẽ Kiều Tang cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ, nàng ngay lập tức nghe ra đây là âm thanh tưới nước tiểu.
... Sắc mặt Kiều Tang đột nhiên cứng đờ.
Một giọng nam khác, âm điệu rõ ràng khác biệt lên tiếng: "Đi làm gì, tao làm bài thi còn chưa xong, làm gì có thời gian mà đi xem náo nhiệt."
Hai người lại nói chuyện vài câu, ngay sau đó là tiếng bước chân, chờ đến khi nhà vệ sinh yên tĩnh trở lại, Kiều Tang mặt không biểu cảm ôm Tiểu Tầm bảo từ trên đầu xuống.
"Tìm~"
Tiểu Tầm bảo vô tội chớp mắt.
Kiều Tang hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn dùng từ ngữ thô tục, bình tĩnh phân tích tình cảnh hiện tại.
Nếu vẫn để Tiểu Tầm bảo thi triển dịch chuyển không gian, có lẽ lại đến một chỗ không nên đến, nhân lúc bên ngoài không có ai, mau chóng ra ngoài mới là...
Kiều Tang nghiêm túc lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xác định không có ai rồi, "Cạch" một tiếng, nàng mở cửa buồng vệ sinh.
Mẹ nó quả nhiên là nhà vệ sinh nam...
Kiều Tang dùng tốc độ nhanh nhất xưa nay cúi đầu chạy thẳng ra ngoài.
Chờ đến chỗ ngoặt cầu thang, Kiều Tang giơ Tiểu Tầm bảo lên trước mặt, cực kỳ nghiêm túc nói: "Sau này mỗi tối luyện tập dịch chuyển không gian phải thêm một tiếng nữa."
"Tìm..."
Ps: Không ngủ được, nên gõ chữ cho các bạn đọc đây ~ (hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận