Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 195: Cơ hội cái này không liền đến sao (length: 8354)

Thiên tài học muội đột nhiên ra vẻ người lớn nói linh tinh, thật là không biết nên làm gì...
Chưa đợi Vương Dao nghĩ xong làm sao để không làm tổn thương lòng tự trọng của Kiều Tang mà vẫn trả lời được, Hứa Á Kiệt và Thi Cao Phong với hai quầng thâm mắt đi đến.
Vương Dao lập tức gọi họ lại: "Mắt hai người sao thế? Bị sủng thú hệ U Linh hút mất à?"
"Tìm..." Nhỏ Tầm Bảo quỷ biểu thị mình bị oan.
"Ngươi đừng nói bậy." Thi Cao Phong ngáp một cái, lại gần nói: "Không phải sắp khai giảng sao, bài tập hè vẫn chưa làm xong, thức đêm cày đó, à, cuốn sách bài tập «Sủng Thú Cùng Tiến Hóa» hình như toàn khối mình đều được phát thì phải, quyển của ngươi làm xong chưa, cho ta mượn chép với."
"Đằng sau không phải có đáp án sao?" Vương Dao nghi ngờ hỏi.
"Lớp bọn ta cô giáo thu hết đáp án rồi." Hứa Á Kiệt mặt khổ sở nói.
"Cô giáo cũng vì tốt cho các ngươi thôi, ai bảo lớp các ngươi thành tích kém nhất." Vương Dao giang tay ra nói.
Kiều Tang thuận miệng hỏi: "Các cậu học cùng lớp à?"
"Đúng, tớ với nó đều ở lớp 9." Thi Cao Phong khoác vai Hứa Á Kiệt nói: "Sau này khi chia lớp, không có vấn đề gì thì chắc chắn cậu cũng sẽ vào lớp 9."
Kiều Tang còn chưa lên tiếng.
Vương Dao bên này trừng Thi Cao Phong một cái, quay sang giải thích: "Cậu đừng nghe hắn nói linh tinh, hắn cứ nghĩ cậu là học sinh đặc cách, mà lớp 9 thì hầu như năm nào cũng có học sinh đặc cách được vào, nên hắn mới cho là cậu cũng sẽ vào lớp 9."
Thi Cao Phong ngẩn người một chút, nhìn Kiều Tang: "Cậu không phải học sinh đặc cách à?"
Nàng là mà... Kiều Tang vừa muốn mở miệng thì Vương Dao nghiêm mặt nói:
"Kiều Tang nhìn thôi cũng biết là học bá rồi, chắc chắn là được cử đi học, sao có thể giống hai người các cậu là học sinh đặc cách."
Học sinh đội sổ Kiều Tang: "..."
"Cậu đừng có xem thường học sinh đặc cách." Thi Cao Phong bất mãn nói: "Lớp 9 bọn tớ dù điểm văn hóa không cao, nhưng tỉ lệ lên lớp chưa bao giờ tụt hạng."
"Thế cũng không thể so với bọn mình được cử đi." Vương Dao nói.
Trong cộng đồng học sinh cấp ba, có một sự khinh thường vi diệu.
Học sinh được tuyển thẳng xem thường học sinh đặc cách, học sinh đặc cách xem thường học sinh bình thường, mà học sinh bình thường thì luôn cảm thấy nếu cho họ cùng thời gian huấn luyện sủng thú và tài nguyên như nhau thì họ cũng có thể vượt mặt học sinh đặc cách.
Dù sao điểm số của họ cao hơn hẳn học sinh đặc cách, hơn nữa mọi người hầu như cùng lúc thức tỉnh não vực và trở thành Ngự Thú Sư, khác biệt chỉ nằm ở sủng thú và tài nguyên.
Mà phần lớn học sinh đặc cách đều là con nhà có điều kiện, ngự thú đời thứ hai.
Điều này khiến cho mọi người vốn chưa cảm thấy có khác biệt ở cấp hai, đến cấp ba liền cảm nhận rõ rệt, dẫn đến một số người có tâm lý không cân bằng.
Bất quá nếu học sinh đặc cách vì trường mà lập công, chiến thắng các trận thi đấu và thi đỗ vào trường đại học Ngự Thú danh tiếng thì mọi người sẽ có cảm giác "bạn trâu bò đấy".
Nói sao thì những người có thể đại diện trường tham gia các trận thi đấu đều là học sinh đặc cách, mà giữa đám học sinh đặc cách mà lại thắng thì chẳng phải rất giỏi hay sao.
Dù trong lòng có chút không cân bằng, nhưng mọi người cũng đều hiểu rõ có những thứ chỉ dùng tiền bạc đầu tư vào cũng vô ích, vẫn cần phải dựa vào thực lực thật sự.
Ngự Thú Sư trong giai đoạn đầu có thể dùng tài nguyên để kéo dãn khoảng cách với bạn bè cùng trang lứa, nhưng đến giai đoạn sau thì cần xem cả tư chất lẫn tài nguyên.
Dù có nhiều tiền đến đâu, Ngự Thú Sư mà không có tư chất, não vực không mở rộng được thì cả đời cũng chỉ có thể khế ước được một con sủng thú.
Sủng thú không có tư chất, hao phí bao nhiêu tài nguyên thì kỹ năng không học được cũng chớ, mà việc tiến hóa cũng là cả một vấn đề.
Vì vậy, khi tất cả mọi người mới vào cấp ba và trở thành một Ngự Thú Sư tân binh, thì luôn không phục học sinh đặc cách.
Tất nhiên, những điều trên không hề thích hợp với trường Thánh Thủy...
Những học sinh đặc cách thi đậu vào trường Thánh Thủy đều là những thiên tài não vực tự thức tỉnh, một năm chỉ có vài người như vậy, ai dám không phục chứ.
Học sinh được tuyển thẳng vào trường Thánh Thủy thì dám không phục chứ sao...
Bởi vì phần lớn bọn họ cũng là thiên tài não vực tự thức tỉnh mà ra.
Vương Dao chính là một trong số đó.
Là một học sinh được tuyển thẳng, mà lại bằng thực lực trở thành một trong những học sinh đặc cách, Vương Dao thầm nghĩ rằng Kiều Tang, một người nhỏ hơn mình một tuổi mà lại giỏi hơn mình, mới đích thực là học sinh được tuyển thẳng.
"Học sinh được tuyển thẳng thì sao? Còn không phải là cùng học một trường với ta." Thi Cao Phong lườm một cái.
Vương Dao há hốc miệng còn định nói gì đó, đúng lúc này Kiều Tang vỗ vai cô nàng.
"Sao vậy?" Vương Dao quay đầu hỏi.
Kiều Tang mặt đầy cảm động, nói: "Tuy ta biết mình rất thông minh, nhưng mà ta thật sự là học sinh đặc cách đó."
Vương Dao: "!!!".
"Ha ha ha ha ha..." Thi Cao Phong suýt thì cười ngã.
Vương Dao không dám tin, chẳng lẽ mình lại bị một học sinh đặc cách nhỏ hơn mình một tuổi nghiền ép rồi sao?
Không, không đúng...
Vương Dao chợt nhớ ra mình và Kiều Tang thực ra chưa từng đấu nhau bao giờ, mình thì có hai con sủng thú trung cấp, còn Kiều Tang tuy có một con Viêm Linh Khuyển, nhưng Tầm Bảo Quỷ vẫn là sủng thú sơ cấp.
Nếu Kiều Tang là học sinh đặc cách thì điểm văn hóa hẳn là không bằng cô nàng...
Nghĩ như vậy, tự tin mà Vương Dao bị đả kích mất bấy lâu nay lập tức lại trở về.
Ngay khi Vương Dao đang âm thầm lấy lại tự tin trong lòng thì Hứa Á Kiệt đột nhiên nói: "Kiều Tang, sao tôi cảm giác hôm nay cậu có vẻ không giống bình thường lắm."
Kiều Tang ngẩn người: "Chỗ nào không giống?"
"Hôm nay cậu có vẻ rất vui, miệng cứ tủm tỉm mãi thôi, là có chuyện tốt gì à?" Hứa Á Kiệt hỏi.
"Cậu nói vậy cứ như cảm giác bình thường cậu khác thế nào ý." Thi Cao Phong cũng nhìn qua.
Quả nhiên tâm trạng tốt thì mọi người đều có thể nhận ra... Kiều Tang cười nói: "Hôm qua giúp người ta tìm được một con sủng thú lạc đường thì nhỏ Tầm Bảo Quỷ học được Hắc Ám Khống Ảnh."
Vương Dao: "..."
Hứa Á Kiệt và Thi Cao Phong im lặng.
Một lúc sau, Hứa Á Kiệt mở miệng nói: "Không ngờ Kiều Tang cậu cũng hài hước phết nhỉ."
Câu này sao mà quen tai thế...
Thấy hai người liên tục không tin mình, Kiều Tang bất đắc dĩ nói: "Ta nói đều là thật mà."
"Nếu lời cậu là thật thì tôi đây sẽ trồng cây chuối đi gội đầu." Thi Cao Phong cười nói.
"Thêm tôi một vé, tôi sẽ lộn ngược người rồi tiêu chảy." Hứa Á Kiệt trêu đùa.
Thi Cao Phong nghe xong thì hiếu thắng nổi lên: "Mẹ nó nếu đúng là thật, thì tôi lộn ngược người rồi tiêu chảy, sau đó dùng dầu gội đầu quý hiếm của mình gội đầu!"
Vương Dao ghét bỏ: "Các cậu có thấy ghê không vậy."
"Có gì mà ghê chứ, dù sao cũng có cần làm đâu." Thi Cao Phong cười nói.
Nếu là bình thường, Kiều Tang chắc chắn sẽ không để ý đến họ, nhưng bây giờ thì...
"Lời các cậu nói là thật đấy chứ?" Kiều Tang nhướng mày hỏi.
Thi Cao Phong ngẩn người một chút: "Đương nhiên, nếu thật thì cậu bảo bọn tôi làm trước toàn trường cũng được!"
Nói xong cậu ta không quên đẩy Hứa Á Kiệt bên cạnh: "Cậu nói đúng không."
"Đúng." Hứa Á Kiệt gật đầu nói.
Cái này coi như không thể trách nàng, vừa đang lo lắng làm sao để Thi Cao Phong thu hồi trò cược dở hơi kia, cơ hội không phải đến ngay rồi sao... Kiều Tang quay sang nhìn nhỏ Tầm Bảo Quỷ, cười nói: "Tiểu Tầm Bảo, bọn họ không tin ngươi, thể hiện cho bọn họ xem."
"Tìm ~"
Nhỏ Tầm Bảo Quỷ có vẻ rất hứng thú với việc Thi Cao Phong và Hứa Á Kiệt sắp phải hoàn thành lời thề độc.
Nó vui vẻ lượn một vòng tại chỗ, đôi mắt đột nhiên biến thành màu tím, ngay sau đó bóng dáng của nó méo mó một chút, rồi cái bóng đột nhiên kéo dài ra, nhanh chóng liên tiếp đến Nha Bảo đang an tĩnh xem kịch ở một bên.
Nha Bảo chớp chớp đôi mắt ướt sũng, cúi đầu nhìn bóng của mình bị nối liền dưới đất.
Một giây sau, nó đột nhiên quay tròn như một con quay tại chỗ.
Nha Bảo: "???".
Vương Dao, Hứa Á Kiệt, Thi Cao Phong: "!!!".
Bạn cần đăng nhập để bình luận