Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 192: Muốn bao nhiêu tiền ta đều cho ngươi (length: 8494)

Khắc Quan miêu mộng, Kiều Tang cũng mộng.
Ngọa Tào! Đây là thứ đồ gì? !
Đêm hôm khuya khoắt, trong ngõ nhỏ xung quanh đều không ai, đột nhiên làm ra loại hình tượng quỷ dị này rất đáng sợ được không!
Kiều Tang cảm giác toàn thân phát lạnh, vừa run vừa rẩy, thân thể bất giác run lên một cái.
Ngay lúc trong đầu nàng đang hình dung tất cả các cảnh tượng kinh khủng có thể xảy ra tiếp theo, nàng nhìn thấy từ trong bóng tối dọc theo người ra ngoài một sợi đen nhánh khác kết nối với mặt đất thành một vòng tròn cái bóng.
Sau đó sợi đen nhánh này nắm kéo vòng tròn cái bóng khẽ động, vòng tròn còn chưa kịp rơi xuống đất đã quay ngược hướng rơi xuống đầu Tầm Bảo quỷ nhỏ.
Ánh mắt Kiều Tang cũng theo vòng tròn rơi vào Tầm Bảo quỷ nhỏ.
Thì ra là Tầm Bảo quỷ nhỏ a...
Biết được vừa rồi cảnh tượng quỷ dị kia là do Tầm Bảo quỷ nhỏ tạo ra, thân thể Kiều Tang nhanh chóng ấm lại.
Chỉ là nhìn đôi mắt vẫn còn ánh tím của Tầm Bảo quỷ nhỏ và động tác đỡ vòng tròn của nó, Kiều Tang đầu óc choáng váng, sắc mặt hoảng hốt.
Đúng rồi, thời gian trước nàng để Tầm Bảo quỷ nhỏ vào nón trò chơi ảo học kỹ năng, nếu học được, thi triển ra hẳn là như bây giờ.
Nàng nhớ hình như gọi là hắc ám khống ảnh, là một kỹ năng cao cấp...
Kiều Tang rơi vào trầm tư, đầu tiên là Nha Bảo, sau đó là Tầm Bảo nhỏ, kỹ năng cao cấp có phải thật ra cũng không khó học như nàng tưởng tượng...
Tầm Bảo quỷ nhỏ cảm nhận được ánh mắt của Ngự Thú Sư nhà mình thì quay đầu lại, miệng mím một cái, ánh tím trong mắt tan biến, lập tức trở nên nước mắt đầm đìa.
"Tìm!"
"Tìm kiếm!"
Tầm Bảo quỷ nhỏ dang hai cánh tay vọt tới, nhào vào ngực Ngự Thú Sư nhà mình.
Nó dùng móng vuốt ngắn chỉ xuống đất hướng về Khắc Quan miêu, vừa chỉ nửa cây xúc xích nướng rơi bên cạnh, lên án, vẻ mặt đặc biệt ủy khuất.
Tầm Bảo quỷ nhỏ khóc hồi lâu thấy Ngự Thú Sư nhà mình không để ý đến nó thì miệng mím lại, khóc còn dữ hơn.
"Tìm... Tìm..."
Nha Bảo nghe thấy Tiểu Đệ nhà mình khóc thảm như vậy thì cuối cùng không nhịn được, nhe răng, lộ vẻ hung dữ nhìn Khắc Quan miêu dưới đất.
"Nha Nha!"
Có nên đánh tên này một trận không!
"Tìm kiếm!"
Tầm Bảo quỷ nhỏ gật đầu thật mạnh.
Nó cảm thấy có thể!
"Khắc quan!" Khắc Quan miêu người cứng đờ, rồi khó khăn bò dậy, chuẩn bị tiếp tục cuộc chiến sinh tử.
Kiều Tang vừa hoàn hồn: "..."
Kịp thời ngăn lại một trận bạo lực, Kiều Tang để Tầm Bảo quỷ nhỏ thôi miên Khắc Quan miêu.
Dưới tác dụng của thuật thôi miên, Khắc Quan miêu hoàn toàn im lặng.
Kiều Tang cũng không lập tức gọi điện thoại đi nhận một triệu tiền thù lao, mà ánh mắt sáng quắc nhìn Tầm Bảo quỷ nhỏ hỏi: "Ngươi học được hắc ám khống ảnh?"
"Tìm?"
Tầm Bảo quỷ nhỏ đầu tiên là nghiêng đầu không kịp phản ứng, sau đó hình như nghĩ ra gì thì vội vàng lắc đầu phủ nhận.
"Tìm kiếm!"
Nếu như Ngự Thú Sư nhà mình biết nó có thể hắc ám khống ảnh, sau này còn lý do gì để chơi nón trò chơi ảo, nó tuyệt đối không thể nói thật!
Khóe miệng Kiều Tang giật một cái, không ngờ Tầm Bảo quỷ nhỏ rõ ràng đã học được rồi, mà vẫn còn không chịu thừa nhận.
Nàng im lặng hai giây nói: "Thì ra ngươi chưa học được à, ta còn tưởng ngươi biết rồi, nghĩ nón trò chơi ảo dạy hữu dụng, còn định để ngươi về sau chơi nhiều hơn."
"Tìm kiếm!"
Trước đòn công kích một câu của Kiều Tang, mắt Tầm Bảo quỷ nhỏ sáng lên, vội vàng gật đầu lia lịa.
Sợ Ngự Thú Sư nhà mình không tin, nó còn định cho mắt phát sáng rồi lại thi triển hắc ám khống ảnh cho nàng xem.
Kiều Tang cười nhìn nó biểu diễn.
Tầm Bảo quỷ nhỏ rốt cuộc tuổi còn quá trẻ, dù so với Nha Bảo thông minh hơn rất nhiều, nhưng so với Kiều Tang vẫn còn kém xa.
...
Đi ra khỏi hẻm nhỏ.
Kiều Tang ngồi trên lưng Nha Bảo tâm trạng thật tốt lấy điện thoại ra tìm đoạn hội thoại trước đây không lâu bấm gọi.
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang bận..." Giọng máy móc lạnh lùng truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
Kiều Tang cúp máy, năm phút sau gọi lại, vẫn là đang bận.
Chẳng lẽ vì lần trước không đợi hắn nói hết đã cúp máy, mà bị cho vào sổ đen à... Kiều Tang phức tạp nghĩ.
Lại năm phút sau, lại gọi đi.
Lần này thì được.
"Alo, ai vậy?" Bên loa phát ra giọng vịt đực quen thuộc, so với lần trước thì giọng khàn đi không ít.
"Khắc Quan miêu của ngươi ở chỗ ta." Kiều Tang đi thẳng vào vấn đề nói.
"Thật sao?" Vương Nhất Đỉnh cười khẩy một tiếng nói: "Ngươi là người thứ tám hôm nay gọi đến nói câu này, ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?"
Kiều Tang ngẩn ra, rồi chụp cho Khắc Quan miêu đang ngủ một tấm ảnh.
"Ngươi xem tin nhắn đi." Chờ ảnh chụp gửi đến, Kiều Tang nói.
Vương Nhất Đỉnh dù cảm thấy đối phương là lừa đảo, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng mở tin nhắn ra xem ảnh.
Khi hắn thấy bức ảnh trên điện thoại, liền không thể nhịn được nữa mà đưa điện thoại lên tai mắng: "Đồ lừa đảo chết tiệt! Đến cả Khắc Quan miêu với Kích Thiết miêu mà còn không phân biệt được mà dám gọi đến lừa ta! Mày có biết tao..."
Kiều Tang ngắt lời hắn: "Khắc Quan miêu của ngươi chỉ là bị hóa trang thành Kích Thiết miêu thôi, ngươi nhìn cái túi bên cạnh nó xem, có quen không."
Vương Nhất Đỉnh ngớ người, xem lại tấm ảnh lần nữa, quả nhiên nhìn thấy chiếc túi quen thuộc.
Có chỗ nhận biết này, hắn cẩn thận phóng to ảnh lên nhìn kỹ con "Kích Thiết miêu" đang nhắm mắt.
Quả nhiên, con này kích thước, hình dạng tai giống y như Khắc Quan miêu của mình!
Hơn nữa một mảng màu xám trên mặt nó bị cọ mất, lộ ra màu lông vốn có của Khắc Quan miêu là màu trắng.
Vương Nhất Đỉnh nhận ra có lẽ cuộc gọi này là thật.
Tay hắn run run đưa điện thoại lên tai giọng khàn khàn: "Mày đừng có đụng vào nó, muốn bao nhiêu tiền tao đều cho mày!"
Kiều Tang nghe vậy cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng vẫn đáp: "Một triệu."
"Được, một triệu thì... Cái gì? Mày chỉ cần một triệu?!" Vương Nhất Đỉnh không thể tin nói.
Kiều Tang chần chừ một chút: "Ta thấy trên gợi ý tìm sủng của ngươi không phải là đưa về là cho một triệu sao?"
Đầu dây bên kia im lặng.
"Alo, alo?"
"Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tín hiệu không tốt, mày ở đâu? Tao qua tìm mày ngay."
"Được, tao ở đường Tướng Khải, ngay ngã tư đường bên kia chờ mày." Kiều Tang nhìn ra ngã tư đường cách đó năm mét nói.
...
Chưa đến mười phút, một con sủng thú loài chim cỡ trung màu xanh lam đậm xuất hiện trên bầu trời đường Tướng Khải.
Lúc này, điện thoại Kiều Tang vang lên.
"Tao tới rồi, mày ở đâu?" Sau khi kết nối, giọng vịt đực từ loa truyền ra.
"Thấy Viêm Linh Khuyển không? Ta đang ngồi trên lưng nó." Kiều Tang nói.
Đầu dây bên kia lại im lặng.
"Alo, alo?"
"Thấy rồi, thấy rồi, tao đến ngay."
Sủng thú loài chim cỡ trung màu xanh lam đậm hạ xuống, vững vàng dừng trước mặt Kiều Tang với dáng vẻ soái khí, rồi cánh phải nó xòe ra, đầu mũi cánh chạm đất, sau đó một thiếu niên khoảng 15 tuổi trượt từ trên cánh xuống.
Người thường xuống từ sủng thú hệ phi hành đều trực tiếp nhảy, Kiều Tang rất ít khi thấy có người mượn cánh sủng thú trượt xuống.
"Khắc Quan miêu!" Vương Nhất Đỉnh vừa liếc đã thấy Khắc Quan miêu đang ngủ trên lưng Viêm Linh Khuyển.
Nhìn qua điện thoại thì còn chút ít không chắc chắn.
Nhưng đến gần chỉ cần cảm ứng một chút là có thể biết con trước mắt đúng 100% là Khắc Quan miêu của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận