Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 84: Là phóng sinh (length: 8045)

"Ta nghĩ nhờ ngươi giúp ta đi trộm đồ." Diệp Tĩnh Mân đáp.
À, không phải vay tiền à, vậy thì không sao.
Nhưng mà trộm đồ. . .
Kiều Tang vẻ mặt cổ quái nhìn Diệp Tĩnh Mân, thì ra ngươi là loại người này. . .
Diệp Tĩnh Mân hiển nhiên từ vẻ mặt của Kiều Tang nhận ra ý nàng muốn nói.
"Không phải như ngươi nghĩ, ta chỉ là muốn để ngươi giúp ta trộm con chuột Từ Hãn ra thôi." Diệp Tĩnh Mân vội vàng giải thích.
Kiều Tang ngẩn người một chút, sau đó ngạc nhiên nói: "Trộm sủng thú? Ngươi tìm được ổ chuột Từ Hãn hoang dã?"
Ở hương trấn, việc quản lý các sinh vật Siêu Phàm hoang dã không nghiêm ngặt như trong thành.
Mà lại Kỳ Đường trấn gần sông, thường xuất hiện không ít sinh vật Siêu Phàm hoang dã.
Khi không có tài nguyên và Ngự Thú Sư hỗ trợ, những sinh vật Siêu Phàm hoang dã này cơ bản đều ở hình thái sơ cấp, rất khó tiến thêm.
Chính phủ ở hương trấn thấy chúng không gây nguy hiểm nên cũng không mấy quản.
Nếu có dân báo thì mới xuất động, nếu không thì cũng không dư hơi đi tuần tra.
Con đường này khiến một số người đánh hơi được cơ hội kinh doanh.
Việc bắt giữ sủng thú hoang dã chủ yếu là ở trong bí cảnh.
Ngự Thú Sư bắt giữ sủng thú hoang dã không hẳn là để khế ước mà còn có thể để giao dịch kiếm lời.
Nếu Diệp Tĩnh Mân tìm thấy ổ chuột Từ Hãn mà muốn Kiều Tang đi bắt vài con đem bán thì dễ hiểu.
Vì liên minh quy định, chỉ cho phép Ngự Thú Sư buôn bán sủng thú hoang dã.
Chưa nói đến người bình thường có bắt được sủng thú hoang dã bằng các cách khác không, dù bắt được thì không cẩn thận cũng dễ bị trốn mất, không hề có bảo hộ an toàn nào.
Nhưng Kiều Tang vẫn có chút thắc mắc.
Tìm được ổ sủng thú hoang dã rồi bắt thì sao có thể gọi là trộm được?
Chuyện này có thể hiểu vì sao Diệp Tĩnh Mân không tìm Diệp Nhiễm Nhiễm giúp, vì nhân viên chính phủ không nhúng tay vào chuyện mua bán sủng thú.
Nhưng nàng không phải còn có một người cha là Ngự Thú Sư sao?
Lẽ nào kiếm tiền mà lại không nghĩ đến cha mình trước.
Không đợi Kiều Tang nghĩ thông, Diệp Tĩnh Mân đã giải thích: "Ngươi nghĩ gì vậy, không phải bảo ngươi đi trộm ở hang ổ Từ Hãn, là bạn ta ở trên núi bắt một con chuột Từ Hãn, ta muốn để ngươi trộm nó ra rồi trả về."
Kiều Tang: ". . ."
Diệp Tĩnh Mân tiếp tục nói: "Mấy ngày trước ta lên núi tìm Ba Giác thảo, kết quả gặp phải nhện nhung quấn, là chuột Từ Hãn ra đã cứu ta, không có nó thì ta đoán chừng bây giờ đang nằm viện."
Kiều Tang nhướn mày, ra hiệu nàng nói tiếp.
"Sau khi trở về, ta kể chuyện này với bạn của ta, cậu ta nói mua đồ ăn chuột Từ Hãn thích lên núi cảm ơn, kết quả hôm cậu ta đi, là hôm kia, cậu ta lại mang theo cả ba của cậu ta."
Đến đây, Diệp Tĩnh Mân rõ ràng có chút tức giận: "Cậu ta lừa ta! Nói là cảm ơn chuột Từ Hãn, hóa ra là đi bắt nó."
Lời nói không giống oán trách bạn bè bình thường, ngược lại có cảm giác căm hận trai đểu.
Diệp Tĩnh Mân chuyển giọng, tự trách nói: "Chuột Từ Hãn nếu không phải vẫn nhận ra ta thì tuyệt đối đã không dễ dàng bị mấy đồ ăn đó lừa gạt mà hiện thân."
Bây giờ nàng vẫn còn nhớ ánh mắt của chuột Từ Hãn lúc đó nhìn nàng.
Kiều Tang trầm mặc một lúc, hỏi: "Người bạn này của ngươi không phải là bạn trai của ngươi chứ?"
Diệp Tĩnh Mân: "! ! !"
Thấy Diệp Tĩnh Mân vẻ mặt khiếp sợ, Kiều Tang còn gì mà không hiểu, nàng nói bằng giọng nghiêm túc: "Yêu sớm không tốt."
Nàng còn tưởng Diệp Tĩnh Mân đã dồn hết tâm trí vào học tập, ai ngờ học và yêu hai bên đều không bỏ. . .
"Cậu ta không phải bạn trai của ta nữa." Diệp Tĩnh Mân phản bác.
Câu nói này cũng gián tiếp thừa nhận hai người có quan hệ trước đó.
Nhỏ Tầm Bảo quỷ nãy giờ vẫn nghe hai người nói chuyện, ngay khi Diệp Tĩnh Mân nói xong câu này, nó từ vòng tròn lấy ra sữa bò đưa tới.
"Tìm ~"
Diệp Tĩnh Mân ngơ ngác.
Nàng nhìn bốn chữ "chuyên dụng cho ấu sủng" trên bình sữa bò, từ chối nói: "Cảm ơn, ta không khát."
Từ chối nhỏ Tầm Bảo quỷ xong, Diệp Tĩnh Mân chân thành nói: "Kiều Tang, ngươi có thể giúp ta trộm chuột Từ Hãn ra không? Ngoài ngươi ra, ta không nghĩ ra ai khác cả."
Nói xong, nàng lặng lẽ liếc nhìn nhỏ Tầm Bảo quỷ vừa thu sữa bò vào vòng tròn.
"Nha Nha!"
"Nha!"
Chó Hỏa Nha tay trái cầm sữa bò, tay phải vỗ ngực, tỏ vẻ là nó bảo vệ.
Kiều Tang nghiêm mặt nói: "Trộm gì mà trộm."
Diệp Tĩnh Mân thoáng chút thất vọng.
Thực ra nàng vẫn còn một vài chuyện chưa kể.
Nếu Trương Hoài có thể cho chuột Từ Hãn đi đường chính thường tìm Ngự Thú Sư khế ước thì thôi.
Nhưng cậu ta nói với nàng, ba của cậu ta tìm xong nhà, chuẩn bị đem chuột Từ Hãn bán cho một người sành ăn.
Chuột Từ Hãn rơi vào tay người sành ăn thì kết cục không cần nói cũng biết.
Đó cũng là điều mà nàng không thể chấp nhận được.
Nàng đã chuẩn bị chấp nhận số phận, ai ngờ em họ đúng lúc này lại về quê.
Nếu em họ chỉ có một con chó Hỏa Nha thì nàng cũng không nhắc tới, không ngờ em họ còn khế ước cả một con Tầm Bảo quỷ.
Sự tồn tại của Tầm Bảo quỷ làm nàng nghĩ tới biện pháp trộm này.
"Cái này không gọi là trộm, cái này gọi là phóng sinh." Kiều Tang tiếp lời.
Mắt Diệp Tĩnh Mân sáng lên, lập tức kích động, vội vàng gật đầu phụ họa: "Đúng, không phải trộm! Là phóng sinh!"
Kiều Tang không phải là một người đầy lòng thương, chỉ là chuyện xảy ra với người nhà nên góc nhìn của nàng chắc chắn sẽ nghiêng về phía người nhà.
Chỉ là nói thì dễ nhưng hành động không hề đơn giản.
Đầu tiên là không thể dựa vào chó Hỏa Nha được, vì nó chỉ biết tấn công chính diện.
Việc thả sinh này chỉ có thể để nhỏ Tầm Bảo quỷ làm.
Mà nhỏ Tầm Bảo quỷ mới ba ngày tuổi, kỹ năng gì cũng chưa dùng qua, để nó hành động một mình xa mình thì vẫn có chút lo lắng. . .
. . .
11 giờ 20 phút tối.
Kiều Tang và Diệp Tĩnh Mân đạp xe tới một chung cư ở trung tâm thị trấn.
Chó Hỏa Nha sớm đã ngủ, bị Kiều Tang thu vào ngự thú điển.
Nhỏ Tầm Bảo quỷ do là sủng thú hệ U Linh nên ban đêm đặc biệt tinh thần, cũng không thích ngủ.
"Là chỗ này sao?" Kiều Tang hỏi.
"Ừ." Diệp Tĩnh Mân gật đầu.
"Tìm ~"
Nhỏ Tầm Bảo quỷ kêu một tiếng, nhưng quanh đây lại không thấy bóng dáng của nó.
Chỉ có Kiều Tang người đã khế ước nó thì chắc chắn không sai khi nhẹ gật đầu về một hướng.
Một bên khác.
Trong căn phòng mờ tối, không ngừng phát ra tiếng gặm cắn, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng điện lách tách.
Chuột Từ Hãn nhìn cái lồng giam không chút thay đổi thì tràn đầy tuyệt vọng.
Nó chán nản nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, không biết người tình có biết nó bị mất tích không, có lẽ đã có người mới. . .
Trên núi trái cây sắp chín rồi, không biết về sau có còn cơ hội ăn không. . .
Con người, lũ con người!
Đồ ăn dụ dỗ nó lúc nãy nó còn chưa kịp nếm miếng nào thì đã bị bắt, quá thiệt thòi!
Chuột Từ Hãn càng nghĩ càng đói, nó tức giận đứng dậy, cắn một cái vào lồng sắt, hóa đau thương thành sức mạnh.
Đột nhiên trước mặt nó lơ lửng xuất hiện một bình sữa bò.
Chuột Từ Hãn duy trì tư thế gặm cắn một hồi rồi đơ ra tại chỗ.
Nó chợt nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn đuôi của mình.
Chỉ thấy đuôi của nó không biết từ lúc nào đã biến thành hình tia sét.
Má ơi!
Là sinh vật hệ U Linh!
Không đúng lại chậm hơn một bước rồi. . .
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận