Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 534: Khoáng thạch thị trường (length: 9380)

Kiều Tang quay đầu lại, nhận ra đối phương là vị nhân viên quản lý đã tự mình mở cửa sau cho nàng lên sân khấu lúc trước.
"Tiền?" Kiều Tang nghi ngờ hỏi.
Người phụ nữ mỉm cười nói: "Đúng, tiền, mỗi một vị tuyển thủ ra sân thắng trận đều có tiền."
"Bao nhiêu tiền?" Kiều Tang thuận miệng hỏi.
Nàng hiện tại đang ở giai đoạn có nhiều tiền nhất trong đời, đối với việc tiền có tiếp tục phát triển hay không cũng không để nặng lắm.
"Một trận 500 liên minh tệ." Người phụ nữ cười nói: "Nhưng mà thêm cả phần trăm hoa hồng từ việc đặt cược, ngươi có thể nhận được 13 vạn liên minh tệ."
Kiều Tang sững sờ một chút, trong chốc lát hoài nghi mình nghe nhầm: "Bao nhiêu?"
Chỉ thắng một cái Ngự Thú Sư cấp E, hai con sủng thú trung cấp mà thôi, trực tiếp kiếm được số tiền từng mua một con chó Hỏa Nha trên thị trường?
Hơn nữa còn dư? !
"13 vạn liên minh tệ." Người phụ nữ biết cô gái trước mặt đang kinh ngạc điều gì, giải thích: "Ngươi là người mới ra sân ngày hôm nay, mọi người không rõ lắm thực lực của ngươi, cho nên đều dồn tiền đặt cược vào tên tạp cái gì tiên sinh kia, vì vậy lần này phần trăm hoa hồng sẽ nhiều hơn một chút."
Đã hiểu, ý là thời gian này còn là thời kì người mới, có thể giả heo ăn thịt hổ, nhưng vài trận sau, liền không có nhiều hoa hồng như vậy... Kiều Tang trầm mặc hai giây, nói: "Ta cảm thấy ta vẫn có thể lên sân thêm mấy trận nữa..."
Người phụ nữ dùng giọng điệu áy náy nói: "Ngày hôm nay e là không có cơ hội, chỗ chúng ta mỗi vị tuyển thủ mỗi ngày chỉ có thể lên một lần."
Kiều Tang lộ vẻ phiền muộn, như thể nhìn thấy một đống tiền đang rời xa nàng.
Lời người phụ nữ xoay chuyển, tiếp tục nói: "Tiểu thư Kiều Tang nếu như có hứng thú với đấu lôi đài, có thể sáng mai lại đến."
Ta cũng muốn đến, nhưng sáng mai còn phải đi học, còn phải làm bài tập, còn phải chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học... Biểu cảm của Kiều Tang càng thêm phiền muộn.
Đứa trẻ trước mặt rõ ràng vẫn còn là học sinh, ngày mai sẽ là thứ Hai, đoán chừng là cảm thấy không có thời gian... Người phụ nữ nhìn biểu cảm của cô gái trước mặt, trầm ngâm một chút, nói:
"Nếu tiểu thư Kiều Tang muốn đến, ta có thể sắp xếp cho ngươi một phòng nghỉ riêng, công việc có thể làm trong phòng nghỉ, ta đảm bảo không ai quấy rầy."
Kiều Tang có chút động lòng, không chỉ là tiền, còn có một vài thứ khác nữa.
Nội dung học ở trường cấp ba Tái Nam nàng nắm được rồi, không có mấy tiết thực chiến, Nha Bảo bọn nó nếu cứ ở trường, mấy tháng học kỳ này có lẽ sẽ không tăng được bao nhiêu điểm... Nghĩ tới đây, Kiều Tang hỏi:
"Đấu lôi đài buổi tối mấy giờ mới kết thúc?"
Người phụ nữ nghe vậy liền cười, biết thiếu nữ trước mặt đại khái sẽ quay lại.
Nàng móc từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp:
"Chỗ chúng ta 24 giờ đều hoạt động, ngươi đến có thể trực tiếp liên hệ ta, đây là danh thiếp của ta."
Đợi Kiều Tang hoàn thành xong thủ tục, nhận tiền xong rời đi, một nhân viên công tác tiến lên hỏi:
"Tỷ Phùng, cô xem trọng nàng sao?"
Người phụ nữ cười nói: "Trong tình huống không có đạo cụ và linh văn, dùng một con Tiểu Cương chuẩn liên tục vượt cấp đánh bại hai con sủng thú trung cấp, cô gặp qua được mấy người có thể như vậy? Hơn nữa nàng còn là Ngự Thú Sư cấp D, sủng thú chủ lực chân chính vẫn chưa phái ra, tin ta đi, nàng tuyệt đối là một cây hái ra tiền."
Tầng 11, khu nghỉ ngơi.
Kiều Tang bôi dầu cường thể cho Tiểu Cương chuẩn.
Tiểu Cương chuẩn ngoan ngoãn phối hợp nằm im.
"Có cảm giác gì không?" Kiều Tang vừa xoa vừa hỏi.
"Thép thép."
Tiểu Cương chuẩn nghiêm túc cảm nhận một chút, kêu một tiếng, biểu thị không có cảm giác gì, nhưng mà thứ này hơi thối.
"Nha Nha!"
Nha Bảo đứng cách đó ba mét cũng cảm nhận được mà hung hăng gật đầu.
Quả thật là có hơi mùi... Nhưng mà không đúng a, không phải nói mỗi lần bôi lên hiệu quả đều rất rõ ràng sao... Lẽ nào lại bị lừa... Kiều Tang cầm khăn tay đã chuẩn bị từ trước lau tay, vừa muốn lấy điện thoại ra liên lạc với vị chuyên gia bồi dưỡng tên Monier kia.
Lúc này, cơ thể Tiểu Cương chuẩn cứng đờ.
Kiều Tang nhận thấy Tiểu Cương chuẩn cứng đờ, liền dừng động tác, hỏi:
"Có cảm giác rồi sao?"
"Thép thép..."
Tiểu Cương chuẩn lộ vẻ nhẫn nại, khẽ gật đầu.
"Cảm giác gì?" Kiều Tang lại hỏi.
"Thép thép..."
Tiểu Cương chuẩn hình dung một chút, có chút ngứa.
Lúc này, Tiểu Tầm bảo hiện thân, tò mò cầm bình dầu cường thể còn lại hắt lên người mình.
Năm giây sau.
"Tìm kiếm!"
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm bảo vừa ngồi trên đất vừa kêu vừa liều mạng lăn lộn.
Ngứa chết mất!
Kiều Tang nhìn bình dầu bên cạnh không, lúc này mới ý thức được Tiểu Tầm bảo đã dùng dầu cường thể.
Cái tính tò mò này cũng thật là... Kiều Tang ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Tầm bảo một chút.
Năm phút sau.
"Tìm kiếm..."
Tiểu Tầm bảo xoa lên trán dù không có mồ hôi, lộ vẻ sống sót sau tai nạn.
"Thép thép."
Tiểu Cương chuẩn nhìn nó, kêu một tiếng, biểu thị ai bảo ngươi dùng cái ngứa đó.
"Tìm kiếm!"
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm bảo lập tức kích động.
Cái này gọi là ngứa sao! Gọi là rất ngứa!
Tiểu Cương chuẩn: "..."
Nó đột nhiên nhận thấy hình tượng lợi hại của Tiểu Tầm bảo so với trong tưởng tượng có chút sai lệch...
...
Buổi chiều, Kiều Tang đi một chuyến tiệm trang sức.
Khi nghe nàng nói muốn đặt làm găng tay kim cương cho Tiểu Tầm bảo, ánh mắt nhân viên cửa hàng lập tức giống như nhìn một loài người mới lạ nào đó.
"Không nhận đặt sao?" Thấy nhân viên cửa hàng nửa ngày không nói gì, Kiều Tang hỏi.
"Có! Đương nhiên là có!" Nhân viên cửa hàng kìm nén biểu cảm, vội vàng nói.
Nàng vừa đi vừa nhìn Nha Bảo, Tiểu Tầm bảo và Tiểu Cương chuẩn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Nha Bảo.
Sau đó, nhân viên cửa hàng lấy thước mềm muốn đo cho Nha Bảo.
"Nha Nha?"
Nha Bảo ngơ ngác khó hiểu.
"Cô làm gì?" Kiều Tang ôm Nha Bảo lui lại một bước hỏi.
Nhân viên cửa hàng sửng sốt: "Để đo kích thước cho Tiểu Tầm bảo."
"Tìm kiếm..."
Tiểu Tầm bảo sâu kín bay tới trước mặt nhân viên cửa hàng, nó mới là Tiểu Tầm bảo...
Sau khi Kiều Tang giải thích, nhân viên cửa hàng ngây ra cả buổi.
Nếu nàng đoán không sai, sủng thú này hẳn là sủng thú hệ U Linh.
Cho nên, đây là muốn đặt làm găng tay kim cương cho một con sủng thú hệ U Linh?
Kiều Tang không biết cử chỉ của mình lúc này khiến người khác bối rối thế nào.
Sau khi hỏi rõ ràng một tuần nữa găng tay sẽ hoàn thành, Kiều Tang lưu lại địa chỉ trường trung học Tái Nam và số điện thoại của mình rồi ra khỏi cửa tiệm, bắt đầu tìm kiếm vị trí chợ khoáng thạch.
...
Mặt trời lặn về tây, một chiếc taxi chạy đến bên một công trình kiến trúc có hình dáng tinh thể.
Chợ khoáng thạch ở ngay đây.
Vì vị trí hơi hẻo lánh, Kiều Tang không để Nha Bảo đi theo chỉ đường mà gọi taxi trực tiếp.
Sau khi trả tiền xong, Kiều Tang xuống xe đi vào bên trong.
"Chút nữa thích loại khoáng thạch nào thì cứ nói nhé." Kiều Tang hào phóng nói.
"Thép thép."
Tiểu Cương chuẩn gật đầu, nó đã hiểu.
Kiều Tang bước vào bên trong, nhìn một lượt, chỉ thấy tầng một phần lớn là các quầy hàng, còn có những hàng tự xếp, nhìn các tầng trên đều giống như mặt tiền cửa hàng.
Người đi lại không nhiều, lác đác vài người.
Kiều Tang nhàn nhã đi dạo.
Đột nhiên, Tiểu Cương chuẩn dừng lại trước một gian hàng.
"Thích cái gì rồi?" Kiều Tang cười cúi xuống.
"Đá kim cương của tôi đều là đá tự nhiên cả." Chủ quán thấy có người tới, tranh thủ giới thiệu: "Hạt tròn to, ít tạp chất, tuyệt đối cực phẩm, mang về mài thành kim cương thì miễn chê."
Cô gái trước mặt rõ ràng là Ngự Thú Sư, đá kim cương với người thường là giá trên trời, nhưng với Ngự Thú Sư thì còn không quý bằng một lọ dược tề.
"Thép thép."
Tiểu Cương chuẩn dùng cánh chỉ vào viên đá kim cương trên quầy.
Nó có vẻ không tệ.
Kiều Tang nhìn những viên đá kim cương lấp lánh trên mặt đất, im lặng hai giây: "Ta nhớ ngươi mua khoáng thạch là để ăn?"
"Thép thép."
Tiểu Cương chuẩn gật đầu.
"Còn là ngày nào cũng muốn ăn?" Kiều Tang hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi.
"Thép thép."
Tiểu Cương chuẩn lần nữa gật đầu.
Kiều Tang: "..."
Ăn đá kim cương? Mỗi ngày? Quỷ tài ăn nổi!
"Thép thép."
Tiểu Cương chuẩn liếc nhìn vẻ mặt của Ngự Thú Sư nhà mình, đột nhiên nhận ra điều gì, dùng cánh chỉ về phía trước, ý bảo cứ đi mua khác rồi lại dạo.
Kiều Tang không hề rời đi mà do dự một chút rồi hỏi:
"Lão bản, có thể dùng thẻ tín dụng không?"
Chủ quán mắt sáng lên: "Đương nhiên là được!"
Kiều Tang lấy thẻ đen ra.
"Thép thép."
Tiểu Cương chuẩn ngẩn người, hình như không ngờ Kiều Tang lại thực sự mua.
Vì cuộc sống sau này, Kiều Tang nói năng thâm sâu: "Đừng ăn nghiện nhé, khoáng thạch vẫn nên đổi món mà ăn thì tốt hơn."
"Thép thép."
Tiểu Cương chuẩn nghe xong liền cười trộm, gật gật đầu.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận