Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Chương 132: Ngươi chơi nước?

Nếu há miệng không thể đồng thời phóng thích phun ra Hỏa Diễm cùng Hỏa Diễm vòng xoáy, vậy thì có hai cái miệng là được rồi đúng không?
Theo logic này mà nói, nếu có hai con Viêm Linh khuyển, có phải là liền có thể một con dùng kỹ năng hệ siêu năng lực, một con dùng kỹ năng Hệ Hỏa không?
Kiều Tang tràn ngập mong đợi nhìn về phía bản thể Nha Bảo.
Chỉ thấy Viêm Linh khuyển bên phải miệng hơi mở, Hỏa Diễm cực nóng ngưng tụ tại trước mặt nó, ánh lửa đỏ thẫm trong đêm phá lệ lóa mắt.
Nhưng mà một giây sau, đoàn Hỏa Diễm còn chưa thành hình lại đột nhiên tiêu tán đi.
Kiều Tang sững sờ, thất bại rồi...
Bất quá cũng không thể tính là hoàn toàn thất bại, tối thiểu thì trong lúc phân thân dùng niệm lực khống chế, Hỏa Diễm đã xuất hiện qua.
Có thể là vấn đề xuất hiện ở đâu?
Kiều Tang hồi tưởng lại tình cảnh trước kia Nha Bảo dùng phân thân phóng thích kỹ năng.
Khi đó tất cả phân thân đều có thể phóng thích kỹ năng, nhưng đều dùng chính là cùng một kỹ năng.
Kiều Tang nghĩ một lát liền hiểu ra.
Phân thân là không có ý thức, tất cả hành vi đều là do bản thể đến điều khiển.
Nếu chỉ đơn thuần khống chế một hành vi thì còn tốt, nhiều thì liền có chút tốn sức.
Bản thể cùng phân thân trong cơ thể riêng mình đều có năng lượng có thể phóng thích kỹ năng, đã không phải vấn đề năng lượng, vậy đó chính là vấn đề tinh thần lực.
Duy trì phân thân liên tục phóng thích niệm lực, đồng thời bản thể còn muốn thi triển kỹ năng hoàn toàn khác biệt, điều này khiến Nha Bảo không thể nào thao tác tốt cả hai cùng một lúc.
Nói trắng ra là chính là đầu óc không đủ dùng...
Kiều Tang phức tạp nhìn về phía Nha Bảo còn đang ngơ ngác.
"Nha?"
Nha Bảo kinh sợ lại mờ mịt nhìn đốm lửa biến mất trước mặt.
Kỹ năng nó luyện nhiều nhất chính là hỏa hoa, thế nhưng lần này thế mà lại không phóng xuất ra được!
Bởi vì quá mức kinh sợ, Nha Bảo đã quên tiếp tục duy trì ảnh phân thân, không có niệm lực khống chế, tảng đá rơi vào ao nước, làm nổi lên một trận gợn sóng.
Cùng lúc đó, tại đáy nước không người nhìn thấy, một đôi u ám con mắt mở ra.
Nhỏ Tầm Bảo quỷ dường như cảm giác được cái gì, tò mò nhìn về hướng ao nước.
Đôi mắt dưới đáy nước một lần nữa nhắm lại.
"Tìm?"
Nhỏ Tầm Bảo quỷ nghiêng cái đầu, nhìn chằm chằm ao nước ba giây sau liền không mấy để ý thu tầm mắt lại.
"Không có việc gì, ngươi lần đầu tiên thử nên đây là bình thường, chúng ta sau đó một thời gian có thể gia tăng huấn luyện phương diện này, hiện tại rất muộn rồi, chúng ta về đi ngủ trước đi." Kiều Tang tiến lên sờ lên đầu Nha Bảo nói.
"Nha."
Nha Bảo lắc đầu, nó cảm thấy không buồn ngủ, hiện tại liền có thể huấn luyện.
Kiều Tang có chút đau đầu, sủng thú nhà mình nỗ lực quá phải làm sao bây giờ...
"Ngủ trễ sẽ biến xấu đó." Kiều Tang hù dọa nói.
Thân thể Nha Bảo cứng đờ, nghĩ lại đến dáng vẻ soái khí của bản thân.
Biến xấu?
Không thể nào!
"Nha!"
"Nha Nha!"
Nha Bảo ngồi xổm xuống, ra hiệu cho Ngự Thú Sư nhà mình mau ngồi lên đi.
Kiều Tang: ". . ."
Thật dễ dụ mà...
Chờ Kiều Tang rời đi, cặp mắt u ám kia dưới ao nước lại lần nữa mở ra.
. . .
Ngày hôm sau.
Sau khi kết thúc huấn luyện, Kiều Tang trở về phòng ngủ thu dọn đồ vật.
Nàng mở gói chuyển phát nhanh hôm nay vừa tới, bên trong là dây thừng mới mua giúp Nha Bảo.
Kim Phi Phàm đứng ở cửa phòng, mặt mày khổ sở: "Ngươi thật sự muốn ở bên ngoài sao?"
"Đúng vậy a." Kiều Tang an ủi: "Bất quá ta mỗi ngày đều ở trường học, chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp mặt."
Không ngờ mới ở chung mấy ngày ngắn ngủi mà bạn cùng phòng đã không nỡ rời xa mình... Kiều Tang nội tâm cảm khái.
Kim Phi Phàm hâm mộ nói: "Ta cũng từng xin ngoại trú, nhưng mà trường học đều không đồng ý."
Kiều Tang thuận miệng hỏi: "Ngươi xin lúc nào?"
Kim Phi Phàm vô thức trả lời: "Ngay lúc ngươi chuyển vào..."
Thanh âm im bặt.
Kiều Tang dừng động tác lại, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt kinh hoảng của Kim Phi Phàm.
Ngươi nói cho xong đi chứ!
Như vậy rất dễ dàng hiểu lầm là nàng xin sau khi ta chuyển vào chứ không phải là xin trước khi ta chuyển đến có được không!
Kim Phi Phàm nhìn Kiều Tang đang nhìn chằm chằm nàng, bối rối nói: "Không phải như ngươi nghĩ, mặc dù lúc ngươi mới chuyển vào ta đã nghĩ chuyển đi nơi khác ở, nhưng về sau liền không còn có ý nghĩ này nữa!"
Kiều Tang: ". . ."
Thì ra không phải nàng hiểu lầm a...
Bất quá ngẫm lại cũng có thể hiểu được, lúc mới chuyển vào nhìn dáng vẻ bạn cùng phòng thì rõ ràng chính là sợ Nha Bảo cùng Tiểu Tầm Bảo.
Hiện tại đoán chừng vẫn còn đang sợ, bằng không thì cũng sẽ không đứng ở cửa ra vào không tiến vào.
Lúc này Tiểu Cầu Bồ từ sau lưng Kim Phi Phàm nhô cái đầu ra.
Nó nhìn một chút hành lý đang được thu dọn xung quanh, tiếp đó cẩn thận từng li từng tí nhìn về hướng nhỏ Tầm Bảo quỷ, do dự mấy giây sau lấy hết dũng khí đi đến.
"Cầu."
"Cầu Cầu."
Kiều Tang, Nha Bảo, Tiểu Tầm Bảo và cả Kim Phi Phàm đều kinh ngạc nhìn về phía nó.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, đôi chân ngắn gần như không nhìn thấy của Tiểu Cầu Bồ bắt đầu run rẩy.
Nó đỏ mặt, duỗi móng vuốt ra, hái bông bồ công anh trên đầu mình xuống rồi đưa ra phía trước.
"Cầu!"
"Cầu Cầu!"
Nhìn xem cử động của Tiểu Cầu Bồ, Kiều Tang sửng sốt một chút: "Cho ta sao?"
Thân thể Tiểu Cầu Bồ cứng đờ.
Kim Phi Phàm kịp phản ứng, tranh thủ thời gian phiên dịch thay sủng thú nhà mình: "Nó là cho Tầm Bảo quỷ."
Kiều Tang: ". . ."
Nhỏ Tầm Bảo quỷ sững sờ nhìn xem Tiểu Cầu Bồ, không rõ vì sao Tiểu Cầu Bồ bình thường toàn trốn tránh nó lại đem bồ công anh cho nó.
Rõ ràng trước kia mình đưa sữa bò qua nó đều sẽ khóc.
"Cầu."
"Cầu Cầu."
Tiểu Cầu Bồ thấy nhỏ Tầm Bảo quỷ không tới, lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn nhỏ Tầm Bảo quỷ, lại kêu hai tiếng.
"Tìm ~ "
Nhỏ Tầm Bảo quỷ lấy lại tinh thần, bay tới trước mặt Tiểu Cầu Bồ, chần chừ một lúc sau đó nhận lấy bồ công anh.
Nhận lấy đồng thời nó không nhịn được nghĩ, tên này hẳn không phải là muốn sữa bò của mình đi...
. . .
Trường Án đường.
Thiên Cảnh uyển số 1705.
Phòng ở tổng cộng có hai tầng, Kiều Tang vì muốn thuận tiện nên chuẩn bị ở tại lầu một, nàng đi vào phòng ngủ lầu một thu dọn.
"Nha!"
"Nha!"
Nha Bảo chạy tán loạn khắp nơi trong phòng khách lầu một.
Tấm gương, tấm gương, tấm gương của nó!
Nhỏ Tầm Bảo quỷ ở trên đầu Ngự Thú Sư nhà mình nhìn bồ công anh trong tay, nó nghĩ mãi mà không rõ vì sao Tiểu Cầu Bồ cuối cùng lại không đòi sữa bò của mình.
Kiều Tang ở trong phòng ngủ nghe thấy tiếng vang động bên phòng khách thì có chút không yên lòng.
Ra xem xét, chỉ thấy có ba con Viêm Linh khuyển đang nhìn quanh trong phòng khách, không biết đang tìm thứ gì.
"Ngươi đang làm gì thế?" Kiều Tang nhìn về phía con Viêm Linh khuyển đang nằm sấp nhìn quanh dưới gầm ghế sô pha hỏi.
Bởi vì quan hệ khế ước, nàng hoàn toàn có thể phân biệt được con nào là bản thể Nha Bảo.
"Nha."
"Nha Nha."
Nha Bảo quay đầu lại, tủi thân kêu hai tiếng.
Tấm gương của nó!
Kiều Tang: ". . ."
Nàng vội ho một tiếng nói: "Ta mua gương toàn thân cực lớn rồi, bất quá còn phải hai ngày nữa mới đến, thật sự không được thì ngươi dùng tạm tấm gương trong phòng vệ sinh trước đi."
Biểu lộ Nha Bảo rối rắm, tấm gương bên trong phòng vệ sinh quá nhỏ, mà lại mỗi lần đi vào là mình lại mơ mơ màng màng bị lôi đi tắm rửa...
"Nha Nha."
Nó nhớ đến cảm giác cơ thể đụng phải nước liền vội vàng lắc đầu.
Không phải chỉ là hai ngày thôi sao?
Nó đợi được!
Kiều Tang thấy thế không có chút nào ngoài ý muốn, nàng biết ngay là như vậy mà...
"Ngươi nhàm chán thì có thể xem tivi." Kiều Tang mở tivi xong rồi trở về phòng ngủ tiếp tục thu dọn đồ vật.
Chờ hành lý mang đến đều được sắp xếp xong, nàng đi đến phòng khách nhìn thấy Nha Bảo giống như lúc ở nhà cũ, đang hết sức chăm chú nhìn xem đối chiến tranh tài.
Hình như chính mình cũng rất lâu rồi không có xem tivi...
Kiều Tang nghĩ vậy liền chuẩn bị đi đến ghế sô pha xem cùng một lúc.
Mới vừa đi chưa được hai bước, đã cảm giác được dưới chân có điều dị dạng.
Kiều Tang cúi đầu xuống xem xét, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Nàng không dám tin hỏi: "Nha Bảo, ngươi chơi nước hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận