Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 343: Cũng không phải cái đại sự gì (length: 8511)

Cầu vận biến mất, bí cảnh khe hở vẫn còn ở đó.
Đội trưởng trầm giọng nói: "Mau đi báo cáo!"
"Vâng!" Nữ cảnh sát bên cạnh lên tiếng, liền đi sang một bên gọi điện thoại.
Mặc dù bây giờ bí cảnh khe hở cũng không hiếm lạ, nhưng xét trên phạm vi toàn cầu mà nói.
Việc một cái trấn nhỏ chợt xuất hiện bí cảnh khe hở vẫn khiến người ta khẩn trương.
Bất quá khẩn trương thì khẩn trương, sợ hãi thì không có.
Chỉ cần chính phủ kịp thời phái người đến, phái người trấn giữ xung quanh bí cảnh khe hở, xác nhận an toàn, như vậy trước khi bí cảnh khe hở biến mất sẽ có không ít người nhận được tin tức tới đánh dấu, từ đó kéo theo kinh tế khu vực đó.
Xét trên một ý nghĩa nào đó, đối với chính phủ địa phương mà nói là một chuyện tốt.
Kiều Tang quay đầu muốn nói với Ngô Sướng về tình hình vừa rồi, còn chưa mở miệng thì bị một đám cảnh sát vây quanh, mỗi người trên tay đều cầm đèn pin cường quang.
Nguồn sáng trắng chói mắt cả mắt.
"Bạn học, em không sao chứ? Đừng sợ, chúng ta đến rồi!" Cảnh sát trẻ trấn an nói.
Có gì phải sợ, ta bên này đã kết thúc hết các ngươi mới tới... Kiều Tang lộ ra nụ cười: "Ta không sao."
"Người kia đâu?" Một cảnh sát khác hỏi.
Kiều Tang nhìn lên không trung nói: "Bị một con sủng thú trong khe bí cảnh bắt vào rồi."
Lời vừa nói ra, cả đám sửng sốt ngay tại chỗ.
Bắt vào rồi?
Chẳng phải nói người kia có tráng thống Phi Kiêu, nói bậy ác linh, còn có Biểu Ma mẫu sao?
Ba con sủng thú cấp Tướng của Ngự Thú Sư cứ thế bị bắt vào bí cảnh khe hở?
Vậy sủng thú ở đầu bên kia bí cảnh khe hở chẳng phải là rất mạnh?
"Là bị con sủng thú gì bắt vào?" Ngô Sướng gấp gáp hỏi.
Tuy tất cả đều là giả, mục đích tiếp cận của Trương Vinh Đường cũng không thuần, nhưng hắn vẫn vô ý thức lo lắng.
Kiều Tang lắc đầu nói: "Ta không biết, chỉ biết hình thể cực lớn, toàn thân đều là sắt thép, hẳn là sủng thú hệ thép."
Ngô Sướng sắc mặt tái nhợt, hắn không hề mong Trương Vinh Đường gặp chuyện.
Lúc này, một cảnh sát vừa tới hỏi: "Con sủng thú hoang dã kia đâu?"
Ánh mắt viên cảnh sát không ngừng nhìn Nha Bảo và Lộ Bảo, lộ ra vẻ kinh diễm.
Khó trách Ngự Thú Sư kia có ba con sủng thú cấp Tướng lại muốn mạnh mẽ khế ước, mặc kệ hắn muốn khế ước con nào trong hai con này, chỉ cần xét nhan sắc cũng đáng để cho một vị trí khế ước, đáng lắm a!
Không nói chuyện Viêm Linh khuyển đâu? Tên cảnh sát này nhìn xung quanh một chút.
So với những con sủng thú hoang dã không quen biết, hắn vẫn hứng thú với hình dạng mới tiến hóa của chó Hỏa Nha đã được đưa tin trước đó hơn.
"Cũng vào trong khe bí cảnh rồi." Kiều Tang đáp.
Viên cảnh sát hỏi bị sốc một chút.
Cũng vào bí cảnh rồi? Vậy hai con sủng thú này là?
"Vậy hai con sủng thú này là?" Đội trưởng hỏi.
Mọi người cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn qua.
Rõ ràng trước đây ai cũng cho rằng trong hai con sủng thú này có một con là hoang dã.
Kiều Tang không hiểu vì sao lại hỏi: "Đương nhiên là của ta."
Xung quanh lập tức im lặng.
Mấy giây sau, tất cả mọi người bùng nổ.
"Em không phải lớp 12 sao?"
"Viêm Linh Khuyển của em đâu?"
"Vậy con tầm bảo yêu này là của ai?"
"Các người có thấy con sủng thú này với Viêm Linh Khuyển giống nhau không?" Giọng nói này vừa cất lên, xung quanh lại im lặng.
Tất cả cảnh sát đều nhìn con vật có hình thể và khí thế rõ ràng không phải là sủng thú cấp trung trước mắt.
Đừng nói, quả thật có nhiều điểm tương đồng.
Đều là lông trắng pha đỏ, hơn nữa đều là loài chó...
Một suy đoán hiện ra trong đầu bọn họ, nhưng vì quá phi thường nên nhất thời không ai dám nói ra.
Mọi người đều nhìn về phía Kiều Tang, hi vọng nàng cho một câu trả lời.
Đối mặt với sự chú mục của đám cảnh sát, Kiều Tang bình tĩnh nói: "Chúng ta có nên về cục làm ghi chép trước không?"
Tất cả cảnh sát: "..."
Ghi chép là chắc chắn phải làm, chỉ là trước khi đi ghi chép Kiều Tang liền nhớ đến một chuyện: không biết Tráng thống Phi Kiêu có bị đại thúc thu lại hay không?
Nàng đem việc này nói với cảnh sát, mọi người bỏ ra hơn hai mươi phút để tìm.
Xác định tráng thống Phi Kiêu không có ở đây, chắc là bị đại thúc thu rồi, Kiều Tang liền ngồi lên người Nha Bảo, trên đầu Tiểu Tầm bảo, trong ngực ôm Lộ Bảo, cùng với cảnh sát xuất phát đi đến đồn cảnh sát.
Ngay lúc chuẩn bị đi ra khỏi mảnh đất trống này, một trận gió lạnh hơi lớn thổi qua, một trang giấy nhỏ cỡ 5 centimet bị gió thổi đến người Lộ Bảo.
"Lộ."
Lộ Bảo chán ghét dùng móng vuốt hất sang một bên.
Lúc này, lại một cơn gió lạnh thổi qua, đem tờ giấy dán trực tiếp lên mặt Tiểu Tầm bảo.
"Tìm..."
Tiểu Tầm bảo dùng móng vuốt lấy giấy trên mặt mình xuống, hiếu kì nhìn một chút, rồi tuỳ ý ném xuống vòng tròn.
...
Hồng Nhiêu Trấn.
Đồn cảnh sát.
"Họ tên?"
"Kiều Tang."
"Tuổi?"
"15."
"Bao nhiêu? ! 15? !" Cảnh sát đang ghi chép đột nhiên lớn tiếng, đột ngột ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin.
Kiều Tang giật mình: "15 tuổi có vấn đề gì sao?"
"Không, không có!" Cảnh sát ghi chép lắc đầu, sau đó hỏi: "Thẻ tin tức không mang, huy hiệu Ngự Thú Sư có mang không?"
Huy hiệu Ngự Thú Sư cũng có thể tra được tên thật và tuổi.
Đến khi Kiều Tang ra khỏi đồn cảnh sát thì đã là chuyện hai tiếng sau.
Ngô Sướng cũng đi ra cùng.
Kiều Tang nhìn hắn, cảm thấy trạng thái của hắn không đúng.
Nàng có thể hiểu tâm tình của Ngô Sướng lúc này.
Dù là ai, trong vòng mấy tiếng ngắn ngủi mà người và sủng thú thân thiết bên mình đều biến mất, chắc chắn sẽ khó chịu trong lòng.
Kiều Tang hỏi: "Em không sao chứ?"
Ngô Sướng rũ mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh nói: "Ta không sao."
Kiều Tang nhìn hắn, sau đó cúi đầu nói với Lộ Bảo: "Hát một bài."
"Lộ ~ Lộ Lộ Lộ Lộ ~ Lộ Lộ ~ Lộ Lộ ~"
Lộ Bảo trực tiếp cất giọng.
Hát một bài cũng giống như đang thi triển sóng âm chữa trị, Lộ Bảo hiểu.
Một làn sóng âm vô hình lay động.
Kiều Tang lại hỏi: "Em không sao chứ?"
Ngô Sướng quay đầu lại, ánh mắt trong veo lộ ra sự ngốc nghếch: "Hả? Ta đương nhiên không sao."
Kiều Tang cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Hai người trò chuyện một đoạn, đến lúc phải mỗi người đi một ngả, Ngô Sướng đột nhiên nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
"Không sao." Kiều Tang đáp.
Nàng biết ý Ngô Sướng muốn cảm ơn không phải là sóng âm chữa trị vừa rồi.
...
12 giờ 10 phút tối.
Kiều Tang trên đầu có Tiểu Tầm bảo, ôm Lộ Bảo, tâm tình rất tốt về phòng trọ.
Về phần Nha Bảo, vì lý do tiến hóa hình thể quá lớn, không thích hợp ở lại trong căn phòng không quá rộng rãi dành cho hai người, nên Kiều Tang đã thu nó vào ngự thú điển.
Vừa vào cửa, Từ Nghệ Tuyền từ trên giường bất ngờ ngồi bật dậy, hỏi: "Sao bây giờ em mới về? Chị gọi cho em mấy cuộc em đều không bắt máy, làm chị sợ chết mất."
"Em không thấy điện thoại." Kiều Tang cởi đồng phục, nói đùa: "Chị sợ gì, chẳng lẽ còn sợ em mất tích?"
Từ Nghệ Tuyền gật đầu: "Ừ."
Kiều Tang: "..."
Từ Nghệ Tuyền khẩn trương nói: "Em không biết đâu, vừa rồi bên ngoài còi cảnh sát vang cả buổi, ra xem thử thì thấy khung cảnh đó, giống như toàn bộ cảnh sát đều ra hết, không biết có chuyện gì lớn xảy ra."
Kiều Tang nghĩ nghĩ rồi nói: "Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là xuất hiện một cái khe bí cảnh thôi."
Từ Nghệ Tuyền: "! ! !"
Từ Nghệ Tuyền đột nhiên mở to hai mắt nhìn: "Em bảo với chị cái này không phải là chuyện lớn? !"
Xong rồi quên hết vừa mới thấy khe bí cảnh thì mình phản ứng như thế nào, Kiều Tang bình tĩnh nói: "Không phải chỉ là khe bí cảnh thôi sao, trên mạng đầy ra đấy, đâu phải chưa từng thấy qua."
Từ Nghệ Tuyền một mặt bội phục, cảm thấy Kiều Tang bất kể là tâm tính hay thực lực đều phù hợp với sự bố trí của một đại lão tương lai.
Kiều Tang nhìn đồng hồ, không vội đi rửa mặt mà là cởi giày, nửa dựa vào trên giường, đi vào ngự thú điển...
Bạn cần đăng nhập để bình luận