Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 521: Cần cần giúp một tay không? (length: 9692)

Lúc này, Tiểu Cương chuẩn đột nhiên hướng về phía ngoài cửa sổ bay đi.
Nó ra ngoài lúc dường như không chú ý, cánh va vào cửa sổ, phát ra tiếng "Cạch".
Crell bị động tĩnh hấp dẫn, xoay đầu lại, vừa vặn bắt gặp thân ảnh Tiểu Cương chuẩn.
Đây là... Crell nhíu mày, vừa muốn đuổi theo, nhưng ánh mắt của hắn lướt qua vào trong cửa sổ, thấy được bên trong vị thiếu nữ tóc đen mắt đen.
Chờ khi lấy lại bình tĩnh, đã không thấy tung tích Tiểu Cương chuẩn.
Kiều Tang thấy cảnh này, trong đầu không khỏi hiện lên một ý nghĩ: Ngọa Tào, con Tiểu Cương chuẩn này sẽ không phải là cố ý đâm vào cửa sổ chứ?
Không còn cách nào khác, thấy được tính cách xấu bụng của Tiểu Cương chuẩn, mỗi cử động của nó bây giờ đều cảm thấy không hề đơn giản.
Ví như cửa sổ vừa nãy mở to như vậy, làm sao cánh lại va vào được?
Rõ ràng lúc nhét lông vũ vào trong túi của nàng, nàng một chút cũng không hề hay biết.
Có phải là nhìn thấy cái người kia vừa lúc ở bên ngoài, muốn để hắn chú ý cho nên cố tình tạo ra động tĩnh?
"Kiều tiểu thư? Kiều tiểu thư?"
Thanh âm Crell kéo nàng về hiện thực.
Kiều Tang nhìn về phía người đàn ông ngoài cửa sổ, cố nén suy nghĩ, hỏi: "Thế nào?"
"Kiều tiểu thư, ta muốn hỏi một chút vừa rồi có phải là có một con Tiểu Cương chuẩn ở đây không?" Crell cung kính hỏi.
Phá án rồi, Tiểu Cương chuẩn chính là cố ý phát ra động tĩnh để người này chú ý, muốn để Ashley phí công vô ích, Crell là nhân vật mấu chốt trong đó, nhưng nó dựa vào cái gì mà cảm thấy mình có thể gây được sự chú ý của Crell... Kiều Tang lập tức nghĩ xa.
Trừ khi đặc biệt quen thuộc sủng thú, nếu không thì đa phần các sủng thú cùng chủng tộc nhìn giống nhau, coi như Tiểu Cương chuẩn từng có tiếp xúc ngắn với Crell tại khu 27, Crell cũng chưa chắc có thể lập tức nhận ra nó là Tiểu Cương chuẩn ở khu 27...
Đúng rồi! Sủng thú hoang dại!
Crell là quản gia, chắc chắn cũng nhận được tin tức sủng thú hoang dại xông tới!
Nơi này giám sát nhiều như vậy, hắn cũng biết sủng thú xông tới chính là Tiểu Cương chuẩn!
Cho nên Tiểu Cương chuẩn chắc chắn hắn sẽ chú ý đến nó, không phải vì hắn nhận ra mình, mà là vì nó biết mình bây giờ là sủng thú hoang dại đang bị bắt... Kiều Tang bừng tỉnh.
"Kiều tiểu thư?" Crell gọi.
Kiều Tang hoàn hồn, "Ừ" một tiếng.
Crell cung kính hỏi: "Kiều tiểu thư, vừa rồi con Tiểu Cương chuẩn kia cô có thấy nó đi về hướng nào không?"
Kiều Tang trầm mặc hai giây, mỉm cười: "Nếu như ta không đoán sai, nó hẳn là đi tìm Ashley."
Gặp lại là duyên, nàng không ngại giúp Tiểu Cương chuẩn một tay.
...
Ashley tâm tình vui vẻ về phòng.
Nhưng một giây sau, sắc mặt nàng khó coi.
Tiểu Cương chuẩn đâu?
Không phải đã nói để nó ở trong phòng chờ nàng sao!
Cùng lúc đó, Tiểu Cương chuẩn trên cây ngoài phòng nhìn cảnh tượng bên trong qua cửa sổ.
Cứ nhìn chằm chằm một phút sau, tai nó khẽ động, nghe thấy tiếng bước chân mang giày da của đàn ông.
"Thép thép!"
Tiểu Cương chuẩn lập tức đổi sang vẻ vui vẻ, vỗ cánh bay từ chỗ cửa sổ vào trong phòng.
"Ngươi đi đâu đấy?" Ashley quay đầu, nhìn thấy Tiểu Cương chuẩn lập tức kiểm soát biểu cảm trên mặt, giả bộ lo lắng nói: "Nơi này không được phép xuất hiện sủng thú hoang dại, ngươi mà chạy lung tung là sẽ bị bắt đấy."
"Thép thép."
Nhân loại thật giả tạo.
Tiểu Cương chuẩn tỏ vẻ "ta sai rồi".
"Biết sai là tốt rồi." Ashley xoa đầu Tiểu Cương chuẩn.
Dù nàng không trực tiếp hiểu ý sủng thú, nhưng có thể từ cử chỉ và biểu cảm của sủng thú mà đoán được đại khái, đó là một trong những nguyên nhân nàng có thể giao tiếp với sủng thú hoang dại, làm ngụy Ngự Thú Sư.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Ashley cũng không hoảng, nhỏ giọng nói: "Ngươi trốn đi."
"Thép thép."
Không muốn nghe lời ngươi.
Tiểu Cương chuẩn gật gật đầu, nhanh chóng trốn sau màn cửa.
Ashley mở cửa phòng, vẻ ngoài ngạc nhiên nói: "Crell tiên sinh?"
Crell một chân bước vào cửa, đảo mắt nhìn một lượt cảnh tượng trong phòng, quay sang không chút biểu cảm nhìn Ashley, hỏi: "Cô biết hôm nay có một con Tiểu Cương chuẩn hoang dại xông vào đây không?"
Trong lòng Ashley run lên, bên ngoài vẫn vẻ lo lắng: "Biết, tôi nghe mọi người nhắc ban tối, sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Vậy cô đã gặp nó chưa?" Crell hỏi tiếp.
"Không có." Ashley lắc đầu.
Crell giọng băng lãnh hỏi: "Hôm nay cô Kiều kia tìm cô có chuyện gì?"
Không thích hợp, bình thường Crell đâu có thái độ này, có phải là cô Kiều kia đã nói gì với Crell không? Nhưng không đúng, nếu đã nói gì đó, sao lúc đó nàng còn muốn kéo Crell đi... Ashley vừa mới định mở miệng.
Đột nhiên, rèm cửa bên tường như bị gió thổi lên, bay lên cao độ cong.
Crell quay đầu, thấy con Tiểu Cương chuẩn mà tối qua mọi người đang tìm kiếm.
"Thép thép..."
Tiểu Cương chuẩn một bộ không biết làm sao.
Sắc mặt Ashley thay đổi.
Ban đầu trong kế hoạch của nàng là ổn định Tiểu Cương chuẩn trước, đợi cảnh sát đến sẽ giao nó ra, khi đó vừa có tiền thưởng lại có danh tiếng trong trang viên.
Nhưng bây giờ cảnh sát chưa tới, Crell đã phát hiện ra Tiểu Cương chuẩn, khiến kế hoạch của nàng bị xáo trộn trong nháy mắt.
Nếu như Crell bắt được Tiểu Cương chuẩn, chờ cảnh sát đến, 200 ngàn tiền thưởng chưa chắc đã thuộc về nàng, dù gì như vậy thì nàng chỉ được tính là người cung cấp tin tức.
Hơn nữa, vừa rồi nàng đã phủ nhận gặp Tiểu Cương chuẩn, nếu cảnh sát tới, nhất định sẽ liên hệ nàng trước, vậy lời nói dối của nàng sẽ bị vạch trần ngay trước mặt Crell.
Đáng ghét, tại sao Crell cứ nhằm lúc này tìm đến mình!
Không được, phải tìm cách để Tiểu Cương chuẩn thoát khỏi tay Crell, dù trốn không thoát cũng không được để hắn thấy mình quen nó... Ashley quyết định, vừa giả bộ vẻ giật mình, còn chưa kịp mở miệng.
"Thép thép..."
Lúc này, Tiểu Cương chuẩn bay tới, trốn sau lưng Ashley, cánh bám vào chân, thò đầu ra, một bộ dáng ỷ lại.
Dù ai thấy cũng không thể tin giữa các nàng không quen nhau.
Ashley: "! ! !"
"Ashley!" Mắt Crell bốc hỏa.
Giờ khắc này, hắn hoàn toàn tin những lời mà cô Kiều kia đã nói.
"Crell tiên sinh, tôi cũng không biết sao Tiểu Cương chuẩn lại ở trong phòng của tôi." Sắc mặt Ashley biến đổi: "Anh biết đấy, tôi luôn được sủng thú hoang dại yêu thích."
Nàng dám chắc Crell không có kiên nhẫn nghe sủng thú hoang dại nói, huống chi còn phải gọi người phiên dịch sủng thú.
So với sủng thú hoang dại, Crell chắc chắn tin tưởng mình hơn, nàng có sự tự tin đó.
Tiếng chuông chói tai bỗng vang lên.
Không phải chứ, xui xẻo vậy... Ashley nhịn không được trong lòng mắng "Fuck".
"Cô không nghe máy sao?" Crell lạnh lùng hỏi.
"Là số lạ." Ashley liếc màn hình điện thoại, định cầm tắt.
Crell nhanh tay, nhanh chóng nhặt điện thoại trên bàn kết nối, mở loa ngoài.
Đầu dây bên kia vang lên giọng một chàng trai trẻ:
"Alo? Là cô Ashley phải không? Chúng tôi là cảnh sát vừa nhận điện thoại báo án của cô, chúng tôi đến rồi, cô nói con Tiểu Cương chuẩn giờ vẫn đang ở bên cạnh cô phải không? Chúng tôi đang ở cửa trang viên Sfewer, cô có thể đưa nó ra luôn được không?"
Xong rồi... Lòng Ashley nguội lạnh.
Crell có thể còn chưa rõ lai lịch Tiểu Cương chuẩn, nhưng cảnh sát chắc chắn biết nó từ khu 27 đến, vừa rồi Tiểu Cương chuẩn lại tỏ vẻ thân thiết với nàng như vậy, nếu hai bên bắt đầu trao đổi, Crell có thể sẽ liên tưởng tới cái gì đó không...
"Thép thép..."
Đã rõ ràng như vậy rồi, người có chút đầu óc đều có thể hiểu được.
Đúng lúc Ashley trong lòng hoảng loạn, Tiểu Cương chuẩn lộ vẻ bị thương, mở cánh bay ra ngoài cửa sổ.
Ashley sững sờ một chút, trong lòng vui mừng.
Theo nàng thấy, cục diện bây giờ quá tệ, nhưng nếu Tiểu Cương chuẩn rơi vào tay Crell mà trốn thoát được ra ngoài thì cũng không đến nỗi quá tệ.
Tiểu Cương chuẩn khó khăn lắm mới từ khu 27 tới đây, chắc chắn rất thích mình, đến lúc đó kiểu gì nó cũng sẽ quay lại tìm nàng.
Dù nàng có bị Crell đuổi ra ngoài vì nói dối, nhưng có Tiểu Cương chuẩn, 200 ngàn sớm muộn cũng đến tay.
Crell lạnh lùng hừ một tiếng: "Còn định trốn?"
Lúc này hắn để điện thoại xuống, định kết ấn bằng hai tay.
"Crell tiên sinh!" Ashley đặt tay lên tay hắn đang kết ấn.
Crell đành phải ngừng động tác kết ấn.
"Cuộc điện thoại vừa rồi, tôi có thể giải thích." Ashley nói tiếp.
Crell nhìn Ashley một cái đầy mỉa mai, hất tay, tiếp tục kết ấn.
...
Tiểu Cương chuẩn vỗ cánh bay về một hướng không có camera giám sát.
Đột nhiên, nó thấy một bóng người quen thuộc dưới mái hiên.
"Có cần giúp một tay không?" Kiều Tang ngẩng đầu cười nói.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận