Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 443: Tống Tân Nguyệt (length: 9114)

Tôn Bác Diệc mở điện thoại, theo hướng dẫn đưa Kiều Tang đến bên cạnh một con sủng thú chim lớn màu xám thuộc hệ bay.
Chỉ thấy bên hông con chim sủng thú hệ bay màu xám này có in giấy phép chuyến bay, lưng có 10 chỗ ngồi, phía trên đã gần như ngồi đầy, chỉ còn trống hai chỗ.
"Sư phụ, đi khách sạn Mô Đinh phải không ạ?" Tôn Bác Diệc hỏi.
"Đúng." Người đàn ông trung niên ngồi một mình ở hàng ghế đầu quay đầu lại hỏi: "Số đuôi 3345 phải không?"
"Vâng." Tôn Bác Diệc gật đầu.
"Lên đi." Người đàn ông trung niên nói.
Đợi Kiều Tang và Tôn Bác Diệc lên ngồi xuống, thắt dây an toàn, con sủng thú chim xám liền dang cánh cất cánh.
Bao la dưới bầu trời đêm, các loại hình dáng sủng thú hệ bay chở người vun vút bay đi.
Đêm đến, đế đô vô cùng phồn hoa, khắp nơi là đèn neon thực tế ảo hào nhoáng, con sủng thú hệ bay màu xám bay không quá cao, nhìn xuống dưới, có thể thấy một vài kiến trúc dị thường bắt mắt.
"Nha Nha!"
Nha Bảo nhìn những con sủng thú hệ bay liên tục lướt qua cùng cảnh vật bên dưới mà mắt sáng lên.
Lúc này, một giọng máy móc vang lên:
【Đại Điểu, sủng thú cao cấp hệ bay, tuy hay quên nhưng không quá thông minh, tính cách nghiêm túc dễ gần người, mỗi lần tiến hóa hình thể đều lớn hơn so với sủng thú cùng cấp, vì vậy được một số Ngự Thú Sư yêu thích】 Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Kiều Tang im lặng ôm Tiểu Tầm Bảo từ trên đầu xuống, quả nhiên thấy nó đang cầm cái máy phân biệt sủng thú trên móng vuốt.
"Tìm ~"
Tiểu Tầm Bảo vô tội nháy mắt.
Kiều Tang: "..."
"Rất rất!"
Cùng lúc đó, con Đại Điểu đang bay phía trước nghe được thanh âm nói mình hay quên lại không thông minh, không khỏi lộ vẻ không vui, nhưng ngay sau đó lại nghe được mình được một số Ngự Thú Sư yêu thích, trong nháy mắt quên lời vừa nói, vui vẻ kêu lên một tiếng, cánh dùng sức, tăng tốc lên.
...
Nửa tiếng sau.
"Khách sạn Mô Đinh đến rồi." Người đàn ông trung niên hàng ghế đầu nói.
Từ trên lưng Đại Điểu bước xuống, nhìn khách sạn vô cùng xa hoa trước mắt, Kiều Tang ngơ ngác.
Trường học bây giờ ngang tàng vậy sao?
Tôn Bác Diệc vừa dẫn Kiều Tang đi vào khách sạn, vừa nói với nàng: "Phó hiệu trưởng đến rồi."
Kiều Tang ngạc nhiên nói: "Phó hiệu trưởng đến rồi?"
Tôn Bác Diệc cười tươi nhìn nàng: "Bây giờ ngươi là học sinh duy nhất của trường ta tham gia thi đấu toàn quốc, phó hiệu trưởng đương nhiên phải đến mới yên tâm, bản thân hiệu trưởng cũng muốn đến, nhưng thi đấu toàn quốc không phải một hai ngày là xong, hiệu trưởng và phó hiệu trưởng phải có một người ở trường, nên thầy ấy không đến."
Thì ra ta đã thành con cưng của trường rồi... Kiều Tang nghĩ thầm.
Khó trách lần này nàng không hề có yêu cầu gì mà khách sạn cũng sắp xếp tốt như vậy, thì ra kinh phí thi đấu của trường đều dồn hết cho mình nàng.
Đến cửa phòng khách sạn, Tôn Bác Diệc rời đi, Kiều Tang ôm Nha Bảo một mình vào phòng.
Chẳng bao lâu, tiếng gõ cửa "Cộc cộc" vang lên.
Kiều Tang mở cửa, liền thấy thầy Tôn và phó hiệu trưởng đứng ở cửa.
"Phó hiệu trưởng!" Kiều Tang chào hỏi.
"Ta mang đồ ăn cho Liệu Tinh Khuyển và bọn nó này." Lưu Diệu cười giơ chiếc túi trong tay lên.
"Nha!"
Nha Bảo trong phòng mũi khẽ động, lập tức vui vẻ chạy đến.
"Tìm~"
Tiểu Tầm Bảo thu lại con kiến vừa đào được, theo sát phía sau.
"Băng khắc."
Lộ Bảo đang nằm bò ngẩng đầu nhìn, sau đó im lặng đứng dậy.
Lưu Diệu vào nhà mở hộp thức ăn năng lượng vừa lấy trong túi ra làm ba phần.
Nha Bảo và bọn nó lập tức vùi đầu ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng lộ vẻ hạnh phúc.
Lộ Bảo tuy không biểu hiện nhiều như Nha Bảo và Tiểu Tầm Bảo, nhưng khóe miệng hơi cong lên và đôi mắt cong cong cũng cho thấy nó rất hài lòng với phần thức ăn này.
"Lúc trước đề nghị em đến lớp 12 tham gia thi đấu, cũng không nghĩ em có thể dễ dàng đi đến bước này." Lưu Diệu cảm thán nói.
Kiều Tang mỉm cười: "Em cũng không ngờ."
Vốn tưởng muốn vào được vòng toàn quốc chắc phải vất vả lắm, nhưng qua từng trận thi đấu, Nha Bảo và Lộ Bảo không những đều tiến hóa, kinh nghiệm thực chiến cũng ngày càng phong phú, thật sự không có trận nào quá vất vả cả.
Tôn Bác Diệc cười nói: "Phó hiệu trưởng, thầy không biết đấy thôi, Kiều Tang tiến bộ siêu nhanh, rất giỏi lên chiến thuật, coi như trong trận đấu gặp phải tình huống bất ngờ cũng có thể rất nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật theo tình hình, đúng là trời sinh làm Ngự Thú Sư chuyên nghiệp."
Kiều Tang im lặng thẳng lưng lên.
"Ta biết." Lưu Diệu gật đầu nói.
Ở trường hắn biết Kiều Tang có thiên phú không hề đơn giản, chỉ là không ngờ rằng cô bé còn biến thái hơn so với mình nghĩ nhiều như vậy.
Lưu Diệu chuyển giọng, tiếp tục nói:
"Nhưng khi đến thi đấu toàn quốc, đối thủ gặp phải sẽ không còn giống trước đây nữa, tuyển thủ có thể tham gia vòng toàn quốc không ai là dễ dàng cả."
Kiều Tang nghiêm túc nói: "Em sẽ cẩn thận!"
Lưu Diệu hài lòng cười.
Hắn từng gặp quá nhiều thiên tài, tuy không ai có thiên phú yêu nghiệt như Kiều Tang, nhưng những thiên tài đó cũng là những người mà người thường khó sánh được, bọn họ kiêu ngạo, vừa đạt chút thành tích đã không xem ai ra gì.
Tuy có một số người ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng bản chất khinh người thì không thể nào giấu được.
Hắn có thể thấy, Kiều Tang thật sự là rất khiêm tốn.
"Đúng rồi." Lưu Diệu hỏi: "Lần này trong số các tuyển thủ thăng cấp vào vòng toàn quốc, em có biết ai tên Tống Tân Nguyệt không?"
Cái tên này quen quá, có cảm giác hình như đã gặp ở đâu rồi... Kiều Tang nghĩ một hồi, lắc đầu: "Không biết ạ."
Tôn Bác Diệc nhìn Lưu Diệu: "Thầy đang nói Tống Tân Nguyệt ở khu Liên Bạc phải không ạ?"
Lưu Diệu "Ừ" một tiếng, từ trong cặp công văn bên cạnh lấy ra một xấp tài liệu đặt lên bàn trà, trên cùng là tư liệu liên quan đến Tống Tân Nguyệt.
"Đây là do...hiệu trưởng tổng hợp, trong đó là tư liệu về tất cả các tuyển thủ lọt vào vòng toàn quốc, thầy ấy bảo tôi chuyển cho em, lúc ở trên máy bay buồn chán tôi có xem qua, phát hiện một tuyển thủ rất thú vị."
Ngọa Tào, tốt vậy sao, còn tổng hợp cả tài liệu cho ta... Kiều Tang mắt sáng lên, cầm lấy xấp tài liệu trên bàn trà.
Lưu Diệu tiếp tục nói:
"Tống Tân Nguyệt có một con sủng thú cao cấp hệ Hỏa thêm hệ Bay, nói là có đặc tính bắt lửa."
Nói đến đây, hắn chợt nhớ ra thành tích của Kiều Tang, hỏi:
"Đặc tính bắt lửa có tác dụng gì em chắc biết chứ?"
Kiều Tang gật đầu: "Sủng thú có đặc tính bắt lửa khi nhận các chiêu thức thuộc tính Hỏa sẽ không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa, mà còn có thể hấp thụ lửa, khiến cho các kỹ năng thuộc tính Hỏa của mình càng mạnh lên."
"Không sai." Lưu Diệu nói: "Tôi xem chiến tích của cô ta, thấy có ghi trên mạng là lúc cô ta học lớp 10, đã dùng con chim lửa nóng lúc đó vẫn là sủng thú sơ cấp đối đầu với sủng thú hệ Hỏa cao cấp, đồng thời trong khi hứng chịu kỹ năng hệ Hỏa của đối phương mà lông tóc không hề bị tổn thương."
"Sau đó tôi lên mạng tìm hiểu thì quả thực là như vậy."
"Điều này rất thú vị, coi như con sủng thú kia có đặc tính bắt lửa, cũng không thể đỡ được chiêu hệ Hỏa từ sủng thú cao hơn mình hai cấp chứ."
Tôn Bác Diệc nhíu mày nói: "Đặc tính bắt lửa tuy có thể kháng kỹ năng hệ Hỏa, nhưng cũng có giới hạn chịu đựng, trong tình huống sơ cấp đối mặt với kỹ năng hệ Hỏa từ sủng thú cao cấp mà không hề bị tổn thương, rõ ràng là không hợp lý."
Lưu Diệu cười nói: "Đây chính là chỗ thú vị."
Để cho sủng thú nhà mình đang ở cấp thấp mà đi đối đầu với sủng thú cao cấp, đây chính là một vấn đề lớn, không một Ngự Thú Sư nào muốn để sủng thú nhà mình bị đánh một chiều cả, huống chi khi đó vẫn là sủng thú cấp thấp, giai đoạn yếu nhất trong cuộc đời sủng thú, một cái sơ sẩy là có thể để lại di chứng sau này... Một tuyển thủ có thể thăng cấp vào vòng toàn quốc thì không thể nào vô não như thế. Trừ phi đây không phải là đối đầu, mà là khảo thí... Kiều Tang trầm tư vài giây, đột nhiên tỉnh ngộ:
"Có khả năng nào con chim lửa nóng đó có đặc tính bắt lửa đạt cấp A trở lên không ạ?"
Chương thứ hai, sáng mai sẽ bổ sung cho mọi người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận