Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 508: Loại cảm giác này (length: 8815)

"Ngồi đó là được rồi." Thầy thuốc trẻ tuổi ra hiệu nàng ngồi xuống, cười nói:
"Ngươi là học sinh lớp mười à? Trước kia hình như chưa từng thấy ngươi."
Trường trung học Tái Nam mặc dù có phân cấp hai và cấp ba, nhưng quản lý nội bộ và vị trí khu học xá đều tách biệt, phòng y tế tự nhiên cũng chia làm hai cái.
Là trường học quý tộc giáo dục tinh anh, số học sinh mỗi lớp thực tế chỉ khoảng 15 người, toàn bộ cấp ba cũng chỉ hơn 400 người.
Những học sinh có thể đến đây học tập, gia cảnh đặt vào xã hội đều là những tồn tại hết sức quan trọng, không ai mà hắn dám đắc tội.
Để có thể làm việc lâu dài ở đây, nhân viên y tế trẻ tuổi của trường học hầu như ghi nhớ thông tin của từng học sinh cấp ba trong lòng, sợ nói sai lời hoặc kiểm tra ra điều gì kiêng kỵ, nhưng nữ sinh trước mặt này hắn chưa từng gặp, cũng không có trong hồ sơ.
"Ta là học kỳ này mới đến từ Lam Tinh, là học sinh trao đổi, lớp 12." Kiều Tang nói.
Trong lúc nói chuyện, một con thú cưng tai thỏ xanh biếc đưa mũ giáp kiểm tra não vực tới, Kiều Tang phối hợp đội lên.
Thì ra là học sinh trao đổi tinh tế... Thầy thuốc trẻ tuổi thả lỏng.
Có thể làm học sinh trao đổi tinh tế, gia cảnh tự nhiên cũng không kém, nhưng gia cảnh không ở Siêu Túc Tinh, hắn không cần cố kỵ quá nhiều.
"Vậy nhìn ngươi có vẻ nhỏ, không giống học sinh cấp 3." Nhận thức được nữ sinh trước mặt là học sinh trao đổi tinh tế, thầy thuốc trẻ tuổi nói chuyện thoải mái hơn nhiều.
Lúc này, đèn xanh bên dưới màn hình mũ giáp kiểm tra não vực sáng lên, trên màn hình xuất hiện một chuỗi số liệu.
Thầy thuốc trẻ tuổi quay đầu lại, thoáng chốc lộ vẻ ngẩn người một chút.
"Vì ta mới 15 tuổi." Đúng lúc này, Kiều Tang nói.
Thầy thuốc trẻ tuổi đột nhiên nhìn về phía nữ sinh trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.
15 tuổi?
Sao có thể? !
Nếu là học sinh lớp 12, hắn ngược lại cũng không phải không thể hiểu được số liệu não vực hiển thị trên màn hình.
Dù sao những người có thể đến làm học sinh trao đổi tinh tế dường như đều có thể nhận được một loại tài nguyên quý hiếm khai phá não vực, những năm qua hắn đã kiểm tra não vực của không ít học sinh trao đổi tinh tế, đều không ngoại lệ, số liệu của ngày hôm trước và ngày hôm sau khác nhau một trời một vực, hôm qua có hai người và buổi sáng hôm nay đo não vực hoàn toàn không giống.
Nữ sinh trước mặt rất có thể chính là đã dùng tài nguyên quý hiếm khai phá não vực rồi mới đến.
Nhưng số liệu này cũng đủ để chứng minh thiên phú của nàng tuyệt luân.
Nhưng bây giờ, nàng nói mình 15 tuổi, cái này, cái này hoàn toàn không thể lý giải được!
Một người 15 tuổi, não vực thật sự có thể khai phá đến mức này sao?!
Nàng đang nói đùa hay là máy móc hỏng rồi?
Trong chốc lát, đầu óc thầy thuốc trẻ tuổi rối tung cả lên.
"Thầy ơi?" Thấy nhân viên y tế của trường nhìn chằm chằm mình hồi lâu không nói gì, Kiều Tang không khỏi gọi một tiếng.
Thầy thuốc trẻ tuổi hoàn hồn, ánh mắt phức tạp nói:
"Não vực ở mức 29%, nhưng tốt nhất là ngươi nên đến kiểm tra lại vào buổi chiều tan học hoặc sáng mai, số liệu như vậy có thể chính xác hơn."
"Được." Kiều Tang gật đầu.
Dù sao sáng mai nàng sẽ dùng dịch Neville, vừa vặn cũng muốn đến kiểm tra.
Sau khi Kiều Tang đi, thầy thuốc trẻ tuổi cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số.
Tiếng "tút tút" vang lên vài giây, bên kia bắt máy.
Chưa kịp đối phương lên tiếng, thầy thuốc trẻ tuổi vội nói: "Mũ giáp kiểm tra não vực bên tôi có vẻ như trục trặc, anh cho người đến xem thử."
. . .
5 giờ 45 phút chiều.
Khu ký túc xá số 1.
Ký túc xá 502.
Ý thức của Kiều Tang tiến vào Ngự Thú Điển để tra xét số liệu.
Bàn tay vàng này còn có một chỗ tốt, đó là có thể cho nàng biết Nha Bảo chúng nó có lười biếng hay không.
Một phút sau, Kiều Tang hài lòng mở mắt.
"Không tệ, buổi chiều đều rất chăm chỉ luyện tập." Kiều Tang khen ngợi.
"Nha nha!"
Nha Bảo lộ vẻ "đương nhiên rồi".
"Tìm kiếm ~ "
Tiểu Tầm Bảo nháy mắt long lanh kêu một tiếng, tỏ ý nó không hề lười biếng, buổi tối có phải được chơi điện thoại không?
Trường trung học Tái Nam không hề bắt buộc quy định không cho phép mang điện thoại.
Kiều Tang nhớ tới chuyện Tiểu Tầm Bảo sắp phải đi học, thần sắc dịu dàng nói: "Đương nhiên được."
Lộ Bảo ở bên cạnh im lặng không nói gì.
"Nha nha!"
"Nha nha!"
Lúc này, Nha Bảo chỉ ra phía ban công, thành khẩn kêu hai tiếng, hỏi khi nào thì được ra ngoài, trong phòng rất nhiều kỹ năng không thể luyện tập.
"Khắc băng."
Lộ Bảo gật đầu, hiếm khi đồng tình với Nha Bảo.
Nó cũng muốn ra ngoài luyện tập.
Luôn tập trong phòng ngủ thật sự không ổn, một số kỹ năng mang tính công kích không dễ phát huy... Kiều Tang nói:
"Sáng mai ta sẽ đi hỏi trường xem có nơi nào tiện tập luyện, đến lúc đó sẽ đưa các ngươi đi."
Hôm trước nhập học, chủ nhiệm hành chính đã đưa nàng đi tham quan trường, giới thiệu những nơi có thể tập luyện thường ngày, chỉ là những nơi luyện tập đó dù rộng lớn, mặt bằng đủ cả, nhưng nàng luôn cảm thấy nếu Nha Bảo mà thả kỹ năng Hỏa hệ, chắc chắn nàng sẽ bị gọi lên nói chuyện.
"Nha!"
Nha Bảo vui vẻ kêu một tiếng.
Lộ Bảo dù vẻ mặt không thay đổi, nhưng cái đuôi vẫy một cái.
Chỉ có Tiểu Tầm Bảo vẫn còn đang chìm trong niềm vui buổi tối được chơi điện thoại, Ngự Thú Sư đồng ý chơi điện thoại, vậy thì không phải là đợi khi nàng đi ngủ mới lén chơi, mà là có thể chơi trước khi đi ngủ!
Còn nơi tập luyện ở đâu, nó thấy đều như nhau, dù sao cũng đều là tập luyện.
Tiểu Tầm Bảo vốn hay nói nhiều nhất mà im lặng, Kiều Tang không khỏi nhìn sang, chợt nghĩ tới gì đó, nàng nói thêm:
"Điện thoại chỉ được chơi một tiếng."
Tiểu Tầm Bảo: ". . ."
. . .
9 giờ 30 phút tối.
Kiều Tang đặt sách xuống, rửa mặt xong lên giường, điều đồng hồ báo thức.
"Tiểu Tầm Bảo!" Sau khi làm xong hết thảy, Kiều Tang gọi vọng ra ngoài: "Sáng nay để ngươi cất lọ dược tề, lấy nó vào đây."
"Tìm ~ "
Một giây sau, Tiểu Tầm Bảo đang ở phòng khách tìm kiếm kiến con lập tức xuất hiện trước mặt Kiều Tang.
Nó tháo vòng cổ ra, móc bên trong, rất nhanh lấy ra dịch Neville.
Sau khi nhận lấy, Kiều Tang không quên dặn dò:
"Ban đêm ta ngủ rồi ngươi chơi điện thoại thì chơi, nhưng nhớ sạc pin."
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm Bảo liên tục gật đầu.
Để dịch Neville bên gối, Kiều Tang nằm xuống giường, mí mắt càng ngày càng nặng, không lâu sau đã ngủ say.
. . .
Sáng sớm hôm sau, đúng 6 giờ, Kiều Tang bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, suýt nữa tim ngừng đập.
Rất lâu rồi không có cảm giác bị đồng hồ báo thức đánh thức... Kiều Tang vừa tắt đồng hồ báo thức, vừa ngáp dài xuống giường.
"Nha nha..."
Nha Bảo bên cạnh nhắm nghiền mắt nói mê, hoàn toàn không bị tiếng đồng hồ báo thức làm phiền.
Kiều Tang nhìn Nha Bảo một chút.
Tuy biết chất lượng giấc ngủ của Nha Bảo không phải người thường có thể sánh được, dù có động tĩnh lớn thế nào cũng không tỉnh ngay được, nhưng nàng vẫn cầm dịch Neville lên, đi dép, rón rén đi ra ngoài.
Kiều Tang ra ban công, hít sâu không khí trong lành, đầu óc vốn còn hơi mơ hồ bỗng trở nên tỉnh táo hơn.
Đợi đến khi hết bối rối, tỉnh táo hơn một chút, Kiều Tang đi vào phòng khách ngồi trên sofa, mở nắp lọ dược tề, một hơi uống cạn dịch Neville.
Sau khi dùng là lập tức tiến hành minh tưởng... Kiều Tang nhớ lời chủ nhiệm hành chính, nhắm mắt lại.
Trong não vực, một luồng năng lượng cường đại bỗng trào ra, tựa như đất hạn gặp mưa.
Đầu óc Kiều Tang tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy một loại trói buộc nào đó trong đầu bị đánh vỡ.
Luồng năng lượng này cũng không tiêu tan ngay mà tiếp tục chậm rãi, mạnh mẽ vận chuyển trong não vực theo minh tưởng.
Không gây tổn hại mà ngược lại có cảm giác rất thoải mái.
Thời gian trôi qua từng giờ.
Không biết qua bao lâu, Kiều Tang từ từ mở mắt, chỉ cảm thấy đầu óc chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy.
Cảm giác này... Kiều Tang như nghĩ tới điều gì, hai tay kết ấn.
Một giây sau, Tinh trận màu da cam sáng lên trên mặt đất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận