Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 359.1: Diệp Tương Đình tê (length: 8122)

【 số 99 đường phố Thường Hóa 】 Cách nhà mình khoảng hai cây số.
Còn phải xem ngày mai có cần phải trùm khăn che mặt hay không. . .
Kiều Tang tuy trước đây chưa từng trúng thưởng, nhưng trên mạng vẫn thấy qua cảnh người khác nhận giải.
Hoặc là trùm khăn che mặt thậm chí dùng thiết bị đổi giọng, hoặc là để sủng thú nhận thay, hiếm khi có ai trực tiếp lộ mặt thật.
Muốn bảo vệ sự riêng tư là một phần, phòng tránh phần tử ngoài vòng pháp luật chú ý là một phần khác.
Ở Yên Phúc từng có một ông chủ trúng giải lớn 280 vạn tệ, số tiền này với các ông lớn mở công ty thì chẳng là gì, nên ông ta không hề che giấu, ai ngờ vừa nhận giải xong, vừa ra đường liền gặp bi kịch.
Tuy còn sống nhưng tiền thì không còn, cộng thêm phải nằm viện cả tháng.
Kiều Tang cảm thấy vận may của mình còn hấp dẫn hơn 280 vạn kia nhiều, nếu mặt bị lộ, bị người nhòm ngó tỉ lệ rất cao, thời điểm này vẫn nên cẩn thận vẫn tốt hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng dời ánh mắt về phía Tiểu Tầm bảo.
"Tìm?"
Tiểu Tầm bảo cảm nhận được ánh mắt của Ngự Thú Sư nhà mình, chớp chớp mắt.
Kiều Tang cười: "Sáng mai có việc lớn cần ngươi làm đó."
"Tìm!"
Nghe nói là việc lớn, Tiểu Tầm bảo không nói hai lời vỗ vỗ ngực, biểu thị không thành vấn đề.
Làm Ngự Thú Sư đúng là tốt. . . Kiều Tang không khỏi cảm khái.
Người bình thường trúng thưởng chỉ có thể dựa vào khăn che mặt để ẩn mình, nhưng Ngự Thú Sư nếu không muốn lộ thân phận thì có thể để sủng thú nhận thay.
Tuy sủng thú có rất nhiều chủng loại, nhưng ở cùng một khu vực, số lượng Ngự Thú Sư khế ước cùng một loại sủng thú không phải là ít.
Chỉ cần làm xong thủ tục, vừa nhận thưởng, Ngự Thú Sư trong đám người tùy tiện vẫy tay gọi sủng thú về, ai biết người nhận giải là ai.
Nhưng người khác còn phải cân nhắc ở đâu đón đầu sủng thú lấy lại đồ trong tay, còn nàng thì không cần.
Kiều Tang nhìn vòng tròn trên người Tiểu Tầm bảo, rất hài lòng với sự tinh mắt của mình tại căn cứ Sủng Thú lúc trước.
Đang nghĩ ngợi, mẫu thân bưng đồ ăn từ nhà bếp ra:
"Ăn cơm."
. . .
Trên bàn ăn.
"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế?" Kiều Tang thấy mẫu thân cứ gắp cơm mà không ăn, vẻ mặt suy tư, liền hỏi.
Đang cúi đầu ăn cơm Diệp Tương Đình ngẩng lên, mặt tươi cười:
"Đang nghĩ con gái ta có tiền đồ."
Kiều Tang có chút bất ngờ, nàng không ngờ mẫu thân sẽ đường đường chính chính khen nàng như vậy.
Đừng nói, còn có chút không quen. . .
"Giờ mẹ mới biết à." Kiều Tang cười hắc hắc nói.
Diệp Tương Đình trầm mặc vài giây, lại tiếp tục ăn cơm.
Đúng vậy, có tiền đồ, hơn nữa là tiềm năng rất lớn.
Chớ nói chi người xung quanh, kể cả những đại nhân vật kia trong lịch sử trưởng thành, nàng cũng chưa thấy ai 15 tuổi mà có thể đạt được như vậy.
Gia cảnh nhà mình nàng quá rõ.
Những đại nhân vật kia đa phần có bối cảnh rất mạnh, từ nhỏ đã có môi trường và tài nguyên rất tốt, không giống con gái nàng, trước đây muốn mua một con Phao Phao Linh cũng phải đắn đo mãi rồi thôi.
Nhưng chính trong hoàn cảnh như vậy, con gái lại so với người ta đi trước một bước dài trên con đường Ngự Thú Sư.
Cũng chính vì thiên phú của con gái quá tốt, nên mới cân nhắc đến vấn đề tài nguyên sau này, nàng mới nghỉ việc quen thuộc mở cửa hàng chăn nuôi sủng thú.
Vốn tưởng rằng, tiền kiếm được đủ để con gái không phải lo lắng về tài nguyên.
Nhưng giờ đây, nàng nhận thấy kể cả có mở cửa hàng chăn nuôi sủng thú cũng không thể mang đến cho con gái một tương lai tốt đẹp.
Ngự Thú Sư càng lên cao thì tài nguyên tiêu hao càng nhiều, dùng tiền đều là những con số thiên văn.
Một người 15 tuổi đã bồi dưỡng sủng thú sơ cấp thành Ngự Thú Sư cao cấp, về sau cần phải hao phí bao nhiêu tiền có thể nghĩ đến.
Diệp Tương Đình chợt lâm vào lo lắng.
Thiên phú của con gái thực sự quá tốt, nếu chỉ vì mình làm mẹ vô dụng, không thể cung cấp tài nguyên tương ứng cho con, làm con gái không đi xa được trên con đường Ngự Thú, Diệp Tương Đình cảm thấy cả đời mình sẽ không tha thứ cho chính mình.
"À phải rồi mẹ, sáng mai chúng ta đi xem cửa hàng ở phố Văn Đơn." Kiều Tang mở lời.
Phố Văn Đơn, con phố thương mại phồn hoa nhất Hàng Cảng, dài 1290 mét, là nơi tập trung nhiều thương hiệu nổi tiếng, một cửa hàng 30 mét vuông tiền thuê một năm thôi cũng đã cao đến 500 nghìn tệ.
Tiền thuê tuy có vẻ nhiều, nhưng với các thương hiệu mở về lĩnh vực liên quan đến sủng thú thì cũng chẳng là gì.
"Được." Diệp Tương Đình đáp ứng.
Dù lo lắng về sau không thể cung cấp tài nguyên tốt nhất cho con gái, nhưng đó cũng chỉ là chuyện về sau.
Hiện tại, con gái chỉ có một con sủng thú cao cấp, bất kể muốn mua gì, mình chắc vẫn có thể mua được.
"Con muốn đi mua gì vậy?" Diệp Tương Đình hỏi.
Kiều Tang húp một ngụm canh, trả lời: "Muốn mua cửa hàng."
Diệp Tương Đình ngớ người ra: "Mua gì?"
Kiều Tang nói: "Mua cửa hàng."
"Mua cửa hàng?!" Thanh âm của Diệp Tương Đình đột ngột tăng mấy tông.
Cảm xúc lo lắng trước đó trong nháy mắt tan thành mây khói.
Khóe miệng Diệp Tương Đình co giật mạnh, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: Con bé còn nhỏ, con bé còn nhỏ. . .
Đợi đến khi lấy lại sức, nàng mới cố nén tâm tình nói ra: "Nhà mình không có tiền."
Kiều Tang không để ý nói: "Không sao, con có tiền."
Diệp Tương Đình: "? ? ?"
"Con lấy tiền ở đâu ra?" Diệp Tương Đình không nhịn được hỏi.
"Tiểu Tầm bảo nhặt được tờ vé số, trúng giải nhất." Kiều Tang vừa ăn vừa nói.
Giải nhất? Diệp Tương Đình đột ngột nhìn sang Tiểu Tầm bảo đang ăn thức ăn năng lượng.
"Tìm~"
Cảm nhận được ánh mắt của mẹ Ngự Thú Sư nhà mình, Tiểu Tầm bảo ngẩng đầu, ngượng ngùng gãi đầu.
Nó chỉ là tiện tay nhặt được thôi.
"Thật hay giả?" Diệp Tương Đình quay sang nhìn con gái, giọng run rẩy, muốn tin mà lại có chút không dám tin hỏi.
"Thật mà." Kiều Tang đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: "Là tờ vô hạn thẻ chi dùng một năm, có tấm thẻ này rồi, cửa hàng không cần thuê nữa, đi mua luôn, nhà hai ngày này chúng ta cũng đi xem đi, đổi sang nhà lớn, đến lúc đó tín ngưỡng ông cũng đừng cứ mãi ở trong ngự thú điển nữa, còn chim bồ câu béo nữa, đến lúc phải để nó tiến hóa rồi."
Nói xong, nàng bảo Tiểu Tầm bảo lấy vé số ra cho mẹ xem.
Diệp Tương Đình run rẩy cầm vé số, mở điện thoại ra tìm kiếm.
30 giây sau, nàng ngồi bất động trên ghế.
Thật là giải nhất. . . Diệp Tương Đình vô ý thức bật chế độ ghi âm cuộc gọi.
Kiều Tang thấy vậy thì nheo mắt lại, vội nói: "Chuyện này đừng nói cho ai biết."
Diệp Tương Đình trầm mặc vài giây, yên lặng thu tay từ điện thoại, mặt nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, miệng mẹ con rất kín!"
Kiều Tang: ". . ."
. . .
Sáng sớm hôm sau, Kiều Tang thức dậy sớm hơn mọi ngày.
Thu dọn qua loa, nàng liền xuất phát đi tàu điện ngầm.
Nửa giờ sau.
Địa điểm cách số 99 đường phố Thường Hóa mười mét.
"Ta nói ngươi đã nhớ kỹ chưa đấy?" Kiều Tang biểu lộ nghiêm túc nói.
"Tìm kiếm!"
Tiểu Tầm bảo cực kỳ thật lòng gật đầu.
Sau cuộc nói chuyện xuyên đêm hôm qua, nó hiểu, hạnh phúc cả nhà một năm sau đều đặt hết lên vai nó!
"Đi thôi!" Kiều Tang vỗ đầu Tiểu Tầm bảo.
"Tìm!"
Tiểu Tầm bảo đeo cặp kính đen mà Nha Bảo đeo thời còn là chó Hỏa Nha, quay đầu lộ vẻ "Ta rất hung, đừng chọc ta" rồi lững thững tiến về số 99 đường Thường Hóa.
Khoảng một phút sau khi Tiểu Tầm bảo đi vào, Kiều Tang mới thong thả bước vào.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận