Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 31: Bị hắn đựng (length: 8555)

Học sinh trung học Thánh Thủy phần lớn đều trọ ở trường, số ít trọ bên ngoài thì đi cổng Nam của trường, còn những người như Kiều Tang không phải là nhân viên của trường thì đi cổng Bắc.
Cổng Bắc đại môn đóng chặt, trong phòng bảo vệ cổng cũng chưa có ai trực.
Kiều Tang lần thứ n xem giờ.
8 giờ 52 phút.
Khoảng thời gian đặc biệt triệu tập thi thử của trường trung học Thánh Thủy là 9 giờ 20 phút, chỉ còn 28 phút.
Cổng Bắc to như vậy, ngoài Kiều Tang và chó Hỏa Nha ra thì đến người đi ngang qua cũng không có.
Kiều Tang không nhịn được ngáp một cái vì buồn ngủ.
Sớm biết vậy thì đã ngủ thêm chút nữa, không nên đến sớm như thế...
8 giờ 58 phút.
Trên chân trời xuất hiện 8 chấm đen từ xa đến gần, lát sau đáp xuống cổng Bắc, nhấc lên bụi đất.
Kiều Tang cố gắng mở to đôi mắt mệt mỏi buồn ngủ.
Là tám con Ô Chủy tước, hình thể đều khoảng 2 mét.
Mỏ chim và toàn thân lông vũ đều một màu đen, còn có một cặp đuôi đen xoắn rất đẹp, rất dễ nhận ra.
Chỉ thấy từ tám con Ô Chủy tước trên lưng lục tục xuống 6 nam 2 nữ, tuổi tác trông cũng không khác nàng lắm.
"Chào ngài, tổng cộng 8000 liên minh tệ." Một nam nhân trên lưng con Ô Chủy tước nói.
"Chúng tôi báo giá đoàn mua mà." Một cô gái tóc xoăn đội băng đô đỏ vội la lên.
Người đàn ông hỏi đồng đội bằng ánh mắt xem có đúng không.
Đồng đội gật đầu nói: "Đúng là giá đoàn mua."
"Vậy là 7222 liên minh tệ." Người đàn ông nói.
"Có thể ưu đãi thêm chút không? Chúng tôi lát nữa về còn có thể gọi các người." Chàng trai cao nhất trong 6 người hỏi.
"Trả tiền lần này trước đã." Người đàn ông không trực tiếp trả lời.
Đã nói đến nước này, đương nhiên là phải trả tiền trước.
Đợi trả tiền xong, chàng trai cao nhất lại hỏi: "Lát nữa gọi các anh thì có thể ưu đãi bao nhiêu?"
"Không thể." Người đàn ông đáp.
"Cái gì?" Chàng trai cao nhất ngơ ngác.
"Không thể ưu đãi." Người đàn ông trả lời lần nữa.
Đám người: "..."
...
Trong lúc đám người kia trò chuyện giao dịch, Kiều Tang đã dẫn chó Hỏa Nha vào trường trung học Thánh Thủy.
Đúng 9 giờ, bác bảo vệ từ trong trường ra mở cổng.
Thật đúng là vừa kịp giờ làm việc...
Theo lộ tuyến trên trang web của trường trung học Thánh Thủy, Kiều Tang đến sân số ba.
Trên sân chỉ có bốn thầy giáo, so với trường Ngự Thú thứ sáu của cảng Hàng thì có vẻ không quá coi trọng trận đấu đặc biệt này.
"Thầy ơi, em là thí sinh." Kiều Tang đi đến nói.
"Thẻ căn cước." Tôn Bác Diệc ít lời.
Kiều Tang lấy thẻ căn cước đưa tới.
"Kiều Tang, cấp hai Văn Thành?" Tôn Bác Diệc cúi đầu xác nhận thẻ căn cước và thông tin.
"Ừ." Kiều Tang đáp.
Tôn Bác Diệc đánh dấu vào tên Kiều Tang trên giấy, "Em qua ngồi bên kia đi, đợi đủ người sẽ bắt đầu." Nói rồi trả thẻ căn cước lại.
Đợi Kiều Tang sang một bên, Tần Văn có chút hào hứng nói: "Nữ sinh này lại khế ước chó Hỏa Nha."
"Mấy người thức tỉnh tự chủ đều tự cho mình siêu phàm, không phải người đầu tiên khế ước sủng thú khó khống chế là ít sao? Lần này trường chúng ta còn có Lục Hữu chỉ khế ước mỗi Tiểu Ki Long." Trịnh Bình Quốc khinh thường nói.
Tần Văn thầm liếc mắt.
Chuyện này có thể giống nhau sao?
Tiểu Ki Long tính tình còn không biết tốt hơn chó Hỏa Nha bao nhiêu, chỉ vì là sủng thú hệ rồng nên giá quá đắt, không ai có thể khế ước thôi.
Một người là dựa vào can đảm khế ước chó Hỏa Nha, một người là dựa vào năng lực tiền bạc khế ước Tiểu Ki Long, sao có thể giống nhau được?
Nhưng mà Trịnh Bình Quốc là người không dễ nói chuyện, dễ nổi nóng, cô cũng lười tranh cãi với hắn về chuyện này.
Qua vài phút, mấy người vừa xuống từ Ô Chủy tước ở ngoài cổng Bắc đều vào sân, xếp hàng xác nhận thông tin.
Cô gái tóc xoăn đội băng đô, sau khi xác minh xong đầu tiên thì đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó đi đến ngồi cạnh Kiều Tang, thân mật nói: "Cậu cũng tham gia thi à, sao không đi cùng bọn mình?"
Cô nàng không để lộ dấu vết nhìn thoáng qua chó Hỏa Nha.
Kình địch a.
Kiều Tang ngơ ngác: "Tại sao tôi phải đi cùng các người? Tôi quen các người à?"
Cô gái tóc xoăn kinh ngạc nói: "Cậu không xem thông báo trong nhóm sao?"
Kiều Tang càng ngơ ngác, "Nhóm gì? Thông báo gì?"
"Là nhóm những người thi đặc cách của trường trung học Thánh Thủy, ai mà không vào." Cô gái tóc xoăn giải thích, "chúng ta chẳng phải hẹn nhau giờ gặp ở đường Âu Yết cùng đi sao?"
Kiều Tang trầm mặc một lúc rồi nói: "Tôi không có vào..."
Cô gái tóc xoăn: "..."
"Không đúng, trong nhóm thi đặc cách có 9 người, nếu như những người còn lại không phải là cậu thì là ai?" Cô gái tóc xoăn nghi ngờ nói.
Ban đầu trong nhóm có ai đó nói cao thủ luôn là người cuối cùng ra sân, sau đó cả đám trong nhóm đều nhao nhao nói muốn là người đến cuối cùng.
Lý Dương, tức là chàng trai cao nhất kia sau đó đứng ra đề nghị mọi người tụ lại một chỗ, gần đến giờ thi thì cùng đi.
Mấy người trong nhóm đều là người thức tỉnh tự chủ.
Chỉ tiêu đặc cách của trường trung học Thánh Thủy lần này có 5 suất, sau này không chừng sẽ cùng trường, sớm làm quen một chút giữ quan hệ cũng không có gì sai.
Thế là liền đều quyết định theo đề nghị của Lý Dương.
Bây giờ chỉ còn 1 phút nữa là 9 giờ 20 phút, thêm cả cô gái trước mắt này đúng lúc là 9 người, người đáng lẽ phải đủ rồi chứ.
Lẽ nào đợt đặc cách lần này có 10 người?
Cô gái tóc xoăn vừa định nói gì thì sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng gáy làm người kinh hãi.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con sủng thú bốn chân, đuôi dài và dẹt, thân màu lam, chỉ có cánh màu xám đen, toàn thân phủ lớp giáp dày đặc, đang bay cách mặt đất 3 mét, cao 4 mét trên không.
Là Yết Giáp Ưng, sủng thú cấp cao.
Trịnh Bình Quốc nhìn Yết Giáp Ưng mà cau mày, trường trung học Thánh Thủy của bọn họ không cho phép sủng thú ngoại lai tiến vào, vừa định tiến lên ngăn lại thì thấy một bóng người nhảy từ lưng Yết Giáp Ưng xuống.
"Cha, người đi trước đi." Cậu thiếu niên nhảy xuống vẫy tay nói.
Người đàn ông cưỡi trên lưng Yết Giáp Ưng gật đầu, sau đó Yết Giáp Ưng liền bay đi.
"Thầy ơi, em không đến muộn chứ?" Cậu thiếu niên đi đến trước mặt các thầy hỏi.
"Lư Lương Dạ đúng không, chỉ còn mỗi mình em, thời gian cũng khá sát giờ đấy, em mà đến muộn hai giây thì có lẽ đã muộn rồi." Trịnh Bình Quốc châm chọc nói.
Lư Lương Dạ cười cười không nói gì, ánh mắt vô ý liếc nhìn các thí sinh khác.
Trừ Kiều Tang, những người còn lại đều hiểu ý hắn.
Thế nào? Cao thủ đều là người cuối cùng ra sân!
Đám người: "..."
Đáng ghét! Bị hắn lừa rồi!
Tôn Bác Diệc vỗ tay, gọi mọi người tập hợp lại rồi nói: "Người đều đã đủ rồi, chúng ta bắt đầu thi thôi."
"Quy tắc thi mọi người đều biết rồi chứ, ta xin nhắc lại lần nữa."
"Mười người, chia thành từng cặp, năm người thắng sẽ được nghỉ trước, năm người thua còn lại sẽ chọn ra một người thắng, cộng với năm người thắng trước là thành sáu người."
"Sáu người này chia thành ba cặp đấu để chọn ra ba người đứng đầu, ba người thua sẽ lại đấu để loại ra một người, cuối cùng còn lại năm người sẽ nhận được tư cách đặc cách của trường trung học Thánh Thủy."
Đã hiểu.
Nói trắng ra là chính là xem vận may.
Nếu ngay khi chia cặp mà đụng phải đối thủ mạnh thì chỉ có thể tự nhận xui.
Dù sao thì trong năm người thua đầu tiên sẽ có bốn người bị loại.
"Để công bằng, chúng ta sẽ rút thăm quyết định, trong này có số từ 1 đến 5, mỗi số hai lá, ai rút được số giống nhau sẽ tự động thành một đội." Tần Văn lấy ra một hộp gỗ nói.
Rất nhanh mọi người đều rút thăm xong.
"Chúng ta bắt đầu từ số 1 trước, ai rút được số 1?" Tần Văn hỏi.
"Là em." Lư Lương Dạ cau mày, đưa tờ giấy trong tay ra.
"Người còn lại rút được số 1 là ai?" Tần Văn tiếp tục hỏi.
Lúc này, một bàn tay trắng nõn giơ lên.
"Em."
Là Kiều Tang.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận