Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 190: Phát (length: 7959)

Không nghĩ tới bình thường khó gặp hiếm có sủng thú, ta trong thời gian ngắn như vậy liền gặp được hai con.
Cũng không biết con kia lạc đường Khắc Quan miêu tìm đã tới chưa...
"Chúng ta trở về đi." Kiều Tang không nghĩ nhiều nữa, quay đầu đối với nhỏ Tầm Bảo quỷ nói.
Nhỏ Tầm Bảo quỷ trong miệng ăn đồ vật không nói được lời, chỉ có thể dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn xem nhà mình Ngự Thú Sư.
"Ngươi là muốn lại chơi nữa hả?" Kiều Tang hỏi.
Nhỏ Tầm Bảo quỷ dùng sức gật đầu.
"Vậy thì lại đợi một lát." Kiều Tang lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ nói.
Hiện tại mới 20 giờ 34 phút, đối với rất nhiều người mà nói, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.
"Tìm ~"
Nhỏ Tầm Bảo quỷ nuốt xuống xúc xích nướng trong miệng, cao hứng vòng quanh nhà mình Ngự Thú Sư nhẹ nhàng một vòng.
Tiếp đó nó vừa uống trà sữa vừa theo điệu nhạc giãy giụa cái mông.
Nhìn thấy nhỏ Tầm Bảo quỷ có cảm giác tiết tấu cũng không tệ, Kiều Tang khen: "Xoay không tệ."
"Tìm ~"
Nhỏ Tầm Bảo quỷ xoay càng hăng.
Kiều Tang nhịn không được bật cười.
Mỗi ngày đều huấn luyện buồn tẻ, ngẫu nhiên thư giãn một chút cũng không tệ.
Bất quá, nếu nói huấn luyện vất vả nhất, hẳn là Nha Bảo, muốn hay không triệu hồi Nha Bảo ra thư giãn một tí...
Ngay lúc Kiều Tang đang do dự thì cách đó không xa, một vị ba ba trẻ tuổi ngồi xổm người xuống đưa điện thoại di động đặt trước mặt con gái, nhỏ giọng hỏi: "Con thấy nó có giống Khắc Quan miêu này không?"
Tiểu nữ hài khoảng năm sáu tuổi, tóc ngắn ngang tai, nàng nhìn ảnh chụp trên điện thoại, lại nhìn Khắc Quan miêu phía trước, lớn tiếng nói: "Giống!"
Ba ba trẻ tuổi giật mình vội bịt miệng con gái.
Thấy không ai chú ý bên này, ba ba trẻ tuổi thở phào, sau đó mặt lộ vẻ vui mừng, nén kích động nói: "Nhờ có con đòi ra ngoài chơi, nhà mình lần này muốn phát rồi!"
"Vì sao?" Tiểu nữ hài hỏi.
"Về nhà sẽ nói cho con." Ba ba trẻ tuổi xoa đầu con gái, nhỏ giọng nói: "Ba ba muốn đi làm một chuyện lớn, lúc đó khung cảnh có thể sẽ hơi loạn, con đừng chạy lung tung, nghe lời về nhà mua mô hình chó Hỏa Nha mà con thích nhé."
Mắt tròn của tiểu nữ hài chớp chớp: "Con muốn Viêm Linh khuyển."
"Được!" Ba ba trẻ tuổi hào phóng nói.
Chờ hắn giải cứu được Khắc Quan miêu, đừng nói mô hình Viêm Linh khuyển, mua một con chó Hỏa Nha thật để nó tiến hóa thành Viêm Linh khuyển cũng được!
Ba ba trẻ tuổi nhìn Khắc Quan miêu đang thưởng thức biểu diễn violon ở phía trước bên trái, trong mắt tràn đầy quyết tâm.
Cung cấp tin tức 200 ngàn, hộ tống về nhà một triệu, người ngu cũng biết chọn cái nào.
Hai tay của hắn kết ấn, tuy đã là ba ba nhưng máu trung nhị vẫn chưa tắt.
"Mạc Vĩ hồ, đến lúc chúng ta ra tay chính nghĩa rồi!"
Cùng lúc đó, Kiều Tang vất vả một hồi, triệu hồi ra Nha Bảo.
Tinh trận màu xám hiện ra, thân ảnh hoa lệ màu trắng hồng lập tức thu hút sự chú ý của phần lớn người xung quanh.
"Mẹ ơi, con sủng thú kia là gì vậy?"
"Hình như là gọi cái gì viêm..."
"Viêm Linh khuyển." Người bên cạnh bổ sung giúp cô bé.
"Đúng, là Viêm Linh khuyển!"
"Là Viêm Linh khuyển đấy, ở Hàng cảng hình như chỉ có một con thôi phải không?"
"Ta thấy rồi, cô bé buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh là Ngự Thú Sư của nó, mình có nên qua chụp ảnh không?"
"Được... từ từ đã! Bên cạnh nó sao lại có Tầm Bảo quỷ?!"
"Hay là thôi đi..."
"Nha!"
Bên này, Nha Bảo vừa xuất hiện đã hưng phấn kêu lên một tiếng.
Rất nhanh, nó liền phát hiện xung quanh có rất nhiều người đang nhìn mình, vội ngẩng cao đầu, chỉnh lại tư thế.
"Nha Bảo, ta mua trà sữa và xúc xích nướng cho ngươi này, xem có thích không." Kiều Tang vừa nói vừa cắm ống hút vào ly trà sữa.
"Nha nha!"
Mắt Nha Bảo sáng lên, trong nháy mắt quên luôn lo hình tượng, nửa ngồi xuống đất vui vẻ gật đầu.
"Tìm ~"
Nhỏ Tầm Bảo quỷ cầm que tre còn sót lại sau khi ăn xong xúc xích nướng bày ra trước mặt Ngự Thú Sư của mình, tỏ ý muốn ăn nữa.
"Đều có đều có." Kiều Tang cười đem đồ ăn đưa cho chúng nó.
"Tỷ tỷ, Viêm Linh khuyển là của tỷ hả?" Đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên bên cạnh.
Kiều Tang nhìn theo hướng âm thanh, phát hiện là một bé gái khoảng năm sáu tuổi đầu củ cải.
"Đúng vậy." Kiều Tang trả lời.
Tiểu nữ hài kích động nói: "Con có thể sờ nó một chút không?"
"Nha Bảo?" Kiều Tang hỏi bằng ánh mắt.
"Nha."
Nha Bảo lập tức hiểu ý Ngự Thú Sư nhà mình, nhẹ nhàng gật đầu ra vẻ không sao.
"Nó nói được." Kiều Tang nhìn tiểu nữ hài cười nói.
Tiểu nữ hài giơ đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn cẩn thận sờ vào, vẻ mặt thỏa mãn.
Kiều Tang thấy bên cạnh cô bé không có người lớn đi cùng, hỏi: "Ba mẹ con đâu?"
"Mẹ con đi đánh mạt chược, cha con đi làm chuyện lớn." Tiểu nữ hài trả lời.
Kiều Tang nghi hoặc: "Vậy ai đưa con đến?"
"Cha con." Tiểu nữ hài nói.
Kiều Tang ngớ người: "Ba của con đi làm chuyện lớn gì?"
Tiểu nữ hài chỉ vào một trong hai người đang tranh cãi nhau cách đó không xa, người cao hơn một chút, cô bé kể hết những gì mình biết:
"Kia là ba con, làm gì thì con không biết, ba chỉ nói nhà mình sắp phát tài, còn bảo về sẽ mua cho con mô hình Viêm Linh khuyển."
Kiều Tang nhìn theo hướng cô bé chỉ ngẩn người một hồi, đầu óc điên cuồng vận chuyển, rất nhanh hiểu được ba của cô bé đang đi làm gì.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Kiều Tang trong lòng hoảng hốt.
Con Khắc Quan miêu kia chắc chắn không phải con mình làm lạc! Mình không thể nào xui xẻo vậy, vừa bỏ lỡ 200 ngàn trước chân, liền bỏ lỡ thêm một triệu ngay sau đó...
Nàng không muốn tin sự thật này, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên kia.
Cũng may bên kia tiếng cãi nhau rất lớn, những người xung quanh cũng yên tĩnh trở lại vì xem náo nhiệt, chỉ còn lại tiếng đàn violon làm nhạc nền.
"Đầu óc ngươi có bệnh hả!"
"Ngươi mới có vấn đề!"
"Ngươi không có vấn đề tự nhiên cho Mạc Vĩ hồ tấn công ta làm gì!"
"Ngươi là tên buôn thú bắt cóc Khắc Quan miêu của người ta mà còn dám lớn lối như vậy! Ta vừa báo cảnh sát rồi, ngươi cứ đợi đến lúc ở tù đi!"
"Ngươi đúng là đầu óc toàn gạch hả! Mở to mắt chó ra mà xem! Đây là kích sắt meo! Không phải Khắc Quan miêu!"
"Sắt sắt..." Kích sắt meo bên cạnh gật gật đầu.
Tiếng kêu "Khắc Quan miêu" kia khiến ba ba trẻ tuổi đơ ra tại chỗ.
Hồi lâu, anh ta mới tìm được giọng nói: "Ngươi, ngươi nói láo, kích sắt meo sao lại thế này được."
"Ngươi không hiểu cosplay là cái gì hả! Đến cả kích sắt meo và Khắc Quan miêu mà cũng không phân biệt được thì làm sao bắt buôn thú, thật là buồn cười!"
"..."
Hóa ra không phải Khắc Quan miêu à... Tâm trạng Kiều Tang tốt hẳn lên, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.
Kích sắt meo và Khắc Quan miêu hình dáng tương tự, nếu trang điểm cẩn thận thì rất dễ bị nhầm.
Ban ngày thì còn dễ, có thể thấy rõ sự khác biệt nhỏ, còn ban đêm, nếu không lại gần nhìn kỹ thì thật sự rất khó phân biệt.
"Tỷ tỷ, có một con sủng thú cứ nhìn chúng ta, nó có quen tỷ không?" Tiểu nữ hài lúc này chỉ về một hướng hỏi.
Kiều Tang nhìn theo hướng cô bé, vô thức lắc đầu: "Không... Ngọa Tào!"
Đầu to lớn, tứ chi ngắn ngủn, cái đuôi cong cong, tuy dáng vẻ kích sắt meo, nhưng cái bao đeo trên cổ nó chẳng phải là cái tối qua của con Khắc Quan miêu sao!
Tiểu nữ hài thấy Kiều Tang ngơ ngác, khẽ gọi: "Tỷ tỷ?"
"Phát..." Kiều Tang lẩm bẩm nói.
Tiểu nữ hài: "? ? ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận