Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 101: Cái thứ hai đến (length: 8266)

Kiều Tang đem xe đạp đỗ ven đường, chụp ảnh để nhớ vị trí cẩn thận, sau đó dựng xe, lần này quyết liều một phen trên đường đua.
Đại Sí Tiêm Tước, hình thái tiến hóa của Ly Tiêm Tước, hình thể cơ bản khoảng 2.5 mét.
Ngự Thú Sư ngồi cưỡi sủng thú hệ phi hành không có bất cứ vấn đề gì, nhưng muốn chở người thì phải có bằng lái phi hành.
Đối với việc sủng thú hệ phi hành chở người, cục quản lý không trung có quy định rõ ràng.
Sủng thú hệ phi hành có hình thể 1.5-2 mét là tọa kỵ hai người.
Sủng thú hệ phi hành 2-2.5 mét là tọa kỵ ba người.
Còn sủng thú hình thể 2.5-3 mét có thể chở bốn người.
Đại Sí Tiêm Tước đang ở giữa tiêu chuẩn tọa kỵ ba người và bốn người.
Với loại sủng thú có hình thể giẫm lên ranh giới này, hàng năm đều phải đến cục quản lý không trung để kiểm tra trị số cụ thể.
Bất quá, rất nhiều sủng thú hệ phi hành chuyên môn giẫm trên ranh giới mà không đạt tiêu chuẩn thường sẽ chở quá tải để bay.
Đối với hành vi quá tải này, Kiều Tang vốn phản đối.
Nhưng giờ khác xưa rồi.
Đại Sí Tiêm Tước này có quá tải hay không, nàng cũng không dám hỏi, sợ nó thật sự vượt quá giới hạn…
Trên đường đi, vị đại thúc trung niên miệng không ngừng nói liên tục.
Ban đầu hai người trẻ tuổi mặt lạnh, có vẻ không tình nguyện đáp lời, nhưng về sau dưới thế công của đại thúc, cũng bắt đầu nói vài câu.
Từ cuộc trò chuyện, Kiều Tang biết hai người này cũng đến thôn Cẩm Tùng để tham gia cuộc thi đệ nhị bổng, xem như hoàn toàn thả lỏng ra.
“Ta cảm thấy giải thưởng cho cá nhân hạng nhất lần này tốt hơn giải thưởng cho đội hạng nhất, nếu không phải còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, ta chắc chắn cũng phải thử một lần.” Đại thúc trung niên nói.
Kiều Tang vẫn luôn lắng nghe bọn họ nói chuyện, kết quả nghe câu này thì không nhịn được hỏi: “Giải thưởng cá nhân hạng nhất lần này là cái gì vậy?”
Tam cữu tham gia Marathon chính là nhắm đến hạng nhất cá nhân.
Hơn nữa còn vì phần thưởng đó mà mâu thuẫn với bạn bè trong đội nên mới không tiếp tục lập đội. Điều này cho thấy giải thưởng cá nhân hạng nhất quả thực rất hấp dẫn.
Tam cữu một mình kiếm tiền nuôi cả nhà.
Hắn có hai con sủng thú cần nuôi, con trai lớn cũng đang học đại học ngự thú, đúng là thời điểm tốn kém, Diệp Tĩnh Mân muốn thi Linh Thực sư cũng tốn kém học phí, từ việc có nhiều linh thực trong vườn sau có thể thấy dạo này đã tiêu không ít tiền.
Trong nhất thời, Kiều Tang đã não bổ rất nhiều phần thưởng.
Nào là tiền mặt, linh thực, mấy rương thức ăn năng lượng cho sủng thú, đều là những thứ thiết thực.
“Album ảnh mới nhất của Nhai Thần và sủng thú của hắn, chụp lúc tham gia cúp tinh tế vừa rồi, vẫn là bản đầu tiên, không biết ở cái trấn nhỏ bé này của chúng ta kiếm đâu ra.” Người con trai trẻ tuổi nói.
Kiều Tang: “…”
Nàng muốn quay về nhà...
...
Đến địa điểm giao tiếp bổng thứ hai của thôn Cẩm Tùng, đã có không ít người tụ tập ở đó.
Kiều Tang đăng ký ở cửa kiểm tra trang phục của tuyển thủ xong thì dẫn Hỏa Nha đi vào địa điểm chỉ định – cửa thôn.
"Ngươi cứ chạy theo đoàn là được, Cá Sấu Hống Chiểu ngươi còn nhớ chứ, chính là con da dày màu vàng, miệng to lúc sáng mà bắt chuyện với ngươi đó." Kiều Tang dặn dò không yên tâm.
"Nha."
Hỏa Nha dùng chân vỗ vỗ lồng ngực ra vẻ không có vấn đề gì.
"Nếu chạy mệt, dọc đường có đặt bàn nước, ngươi cứ lấy uống." Kiều Tang dặn.
"Nha."
Hỏa Nha gật nhẹ đầu.
Kỳ thật, nếu chạy mệt nó thích uống sữa tươi hơn, nhưng Ngự Thú Sư nhà nó không nói gì thì chắc chỉ có nước thôi.
Kiều Tang sau khi nói hết những lời cần nói thì đi ra đường đua.
Vì đây là cuộc thi của sủng thú nên Ngự Thú Sư chỉ có thể đứng ở hai bên đường đua để chờ.
Lần này tham gia cuộc thi Marathon tiếp sức có 233 đội, tổng cộng 699 Ngự Thú Sư, 1398 sủng thú.
Ở cửa thôn đứng lít nha lít nhít gần 200 con sủng thú, trong đó có cả sủng thú cao cấp.
Nhưng dù như thế, Hỏa Nha đứng ở trong đám vẫn không bị xem nhẹ, đặc biệt cặp kính râm và bộ lông Liệt Diễm khiến không ít người chú ý.
“Con Hỏa Nha này là của nhà ai vậy?”
“Mẹ ơi, con sủng thú màu đỏ này đẹp trai quá!”
“Nhìn màu sắc và hình dáng giống như sủng thú hệ Hỏa.”
“Cái này nhìn giống con sủng thú vô địch của Bách Tân quán thời gian trước của thành phố kia nhỉ.”
Kiều Tang quay đầu nhìn, không ngờ ở đây lại có người từng xem Bách Tân thi đấu, nhìn kỹ thì là mấy đứa bé mười mấy tuổi.
Ha ha, thằng nhóc này cũng có mắt nhìn đấy.
Kiều Tang âm thầm khen ngợi.
Thời gian trôi đi từng phút.
Sau mười ba phút, một tiếng ầm ầm từ xa vọng lại.
“Tìm!”
Tiểu Tầm Bảo quỷ chỉ vào phương hướng có tiếng động, hưng phấn kêu lên.
Kiều Tang nhìn theo phương hướng đó mà sững sờ tại chỗ, nàng không tin vào mắt mình, suýt chút nữa còn nghĩ mình bị ảo giác.
Chỉ thấy một con sủng thú có mai màu nâu… lăn qua.
Không sai, là lăn…
Sủng thú mai màu nâu cứ thế lăn, ngay khi Kiều Tang nghĩ đây là một con sủng thú lạc vào đường đua thì có một giọng nam bên cạnh hô: “Tới tới, dừng được rồi!”
Lúc này, sủng thú mai màu nâu mới dừng lăn, nó chậm rãi thò đầu và tứ chi ra.
Trên chân phải của nó đeo vải ghi số báo danh A112, trên cổ đeo băng tiếp sức màu vàng.
Kiều Tang có chút hoảng hốt, lại là con rùa hai đuôi xanh…
Đây cũng là sủng thú thi đấu sao?
Marathon không phải là cuộc thi chuyên chạy sao?
Sao nó lại… lăn!
Con rùa hai đuôi xanh này rõ ràng được huấn luyện chuyên nghiệp, lăn lâu như vậy mà không có vẻ gì bị chóng mặt, nó vững vàng đưa chiếc băng tiếp sức màu vàng cho một con Ốc Sên Lục Xúc.
Cảnh tượng tiếp theo hoàn toàn thay đổi nhận thức của Kiều Tang về cuộc thi Marathon tiếp sức.
Chỉ thấy con Ốc Sên Lục Xúc đeo băng tiếp sức vàng dùng ba chiếc xúc giác màu da phun ra chất lỏng sền sệt lên mặt đất.
Sau đó nó bò lên chất lỏng sền sệt kia.
Chất lỏng khiến mặt đất trở nên bóng loáng, con Ốc Sên Lục Xúc vừa đặt mình lên trên liền trượt về phía trước mấy mét.
Sau đó nó vừa phun dịch nhờn vừa trượt về phía trước, tốc độ nhanh đến mức lập tức đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
Kiều Tang trợn mắt há mồm nhìn hết thảy, sự việc đang diễn ra khác hoàn toàn với những gì nàng từng hình dung về Marathon.
Đúng rồi…
Đây là Marathon sủng thú…
Khác với Marathon của loài người cũng là bình thường…
Nàng vẫn cho rằng cuộc thi Marathon lần này là chạy bộ trên cạn, bơi dưới nước, bay trên trời.
Không ngờ còn có thể chơi như thế…
Phần lớn các cuộc thi trong xã hội này vẫn là thi đấu đối chiến giữa ngự thú hoặc các cuộc thi cân bằng đẹp mắt, quy tắc của các cuộc thi không được phổ biến như vậy không phải ai cũng biết đến.
Lần này nàng đã quá chủ quan khi lý giải quy tắc cuộc thi Marathon tiếp sức mà không hề tìm hiểu kỹ càng.
Kiều Tang nhìn Hỏa Nha mang kính râm đang tự tin ngút trời thì trong lòng hơi hối hận.
Nếu sủng thú khác đều dùng những chiêu thức hoa mỹ đó thì con Nha Bảo nhà nàng chỉ biết ngây ngốc chạy bằng chân chắc chắn sẽ không bằng, như vậy chẳng phải sẽ bị đứng nhất từ dưới đếm lên sao…
Sau khi đội đầu tiên giao bổng, rất nhanh, sủng thú giao bổng thứ hai cũng đã đến.
Đó là một con Mạc Vĩ Hồ, chỉ thấy nó thở hổn hển chạy tới, không hề lợi dụng đặc tính hay kỹ năng nào.
Nhưng đại khái là thấy chỗ giao bổng rồi.
Một giây sau, cái đuôi dài hơn hai mét của nó tỏa ra ánh sáng màu đất, tứ chi dưới đất xuất hiện một đống phù sa, mặt đất phía trước cũng xuất hiện một đường hẹp làm từ cát.
Phù sa nâng Mạc Vĩ Hồ lên, nó trượt xuống theo con đường hẹp đến chỗ giao bổng.
Sau đó, nó tháo băng tiếp sức màu vàng trên cổ xuống giao cho Hỏa Nha đang đeo kính râm.
Kiều Tang kinh ngạc.
Ngọa Tào! Người thứ hai đến lại là Mạc Vĩ Hồ của Diệp Nhiễm Nhiễm!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận