Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm - Chương 865: Hoang dại sủng thú nhóm (length: 8353)

Nhìn đám sủng thú hoang dại túm tụm kéo đến, Viên Kiệt Ổn trong nháy mắt trừng lớn mắt, vô ý thức nhích lại gần phía Kiều Tang.
Michaela phản ứng đầu tiên là cảnh giác, định hai tay kết ấn.
Bất quá khi nàng nhìn thấy đám sủng thú hoang dại túm tụm kéo đến, mỗi con đều gần như ngậm trái cây trong miệng thì động tác khựng lại, khó mà giữ được vẻ mặt bình thường.
Từng con sủng thú hoang dại ngậm trái cây đặt xuống đất.
Rất nhanh, trái cây bị chất thành như một ngọn núi nhỏ.
Đám sủng thú hoang dại cũng không cứ thế rời đi mà lặng lẽ chờ đợi.
Cái này... Kiều Tang nhìn hết thảy trước mắt, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và mờ mịt.
Chợt nàng nghĩ đến điều gì, nhìn về phía Thủy Tiết Khải Sĩ đang một mặt ôn nhu nhìn chằm chằm Lộ Bảo.
"Thủy tiết."
Lúc này, Thủy Tiết Khải Sĩ nhìn Lộ Bảo, dùng giọng điệu trẻ con kêu lên một tiếng.
"Nha nha."
Nha Bảo nhìn về phía một đống trái cây, nuốt một ngụm nước bọt, tiến hành phiên dịch.
Tên kia nói những thứ này đều cho Lộ Bảo, dùng để khôi phục năng lượng.
"Tìm kiếm~"
Không đợi Kiều Tang lên tiếng, Tiểu Tầm bảo ở bên cạnh bay tới trước mặt Thủy Tiết Khải Sĩ, vẻ mặt lấy lòng kêu lên một tiếng.
Vậy nó thì sao? Vậy nó thì sao?
Thủy Tiết Khải Sĩ không thèm để ý tới nó.
Thủy Xói quả, có thể để sủng thú hệ Thủy bài trừ những thứ bẩn trong cơ thể.
Thủy Nguyên quả, tăng cường năng lượng trong cơ thể sủng thú hệ Thủy.
Thủy Ngộ quả, sau khi dùng thi triển kỹ năng hệ Thủy, có thể lĩnh hội được phần trước kia chưa từng lĩnh hội của kỹ năng này, từ đó tăng độ thành thạo của kỹ năng.
Thủy Tịnh quả, sau khi ăn, sẽ khiến lông tóc hoặc vảy của sủng thú hệ Thủy trở nên càng thêm hoa lệ.
Còn có cả Thủy Vọt quả đã thấy ở bên đầm nước lúc ban đầu nữa... Kiều Tang nhìn đống trái cây chất thành Tiểu Sơn trước mặt, trong lòng thầm nghĩ...
"Đại lão, chẳng lẽ đống trái cây này đều chuẩn bị đưa cho ngươi à?" Viên Kiệt Ổn một mặt kích động tiến lên hỏi thăm.
Nói thật, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy!
Trong bí cảnh, nhiều sủng thú hoang dại tụ tập đến như vậy, mà lại không phải để tấn công bọn họ, mà là vì mang trái cây đến!
Chuyện như thế mà đăng lên diễn đàn, đoán chừng chẳng ai tin!
Vừa dứt lời, Thủy Tiết Khải Sĩ liền nhìn lại.
Kiều Tang cảm nhận được ánh mắt của Thủy Tiết Khải Sĩ, liền một thân chính khí nói: "Đương nhiên không phải, đây là chuẩn bị cho Lộ Bảo."
Đưa cho sủng thú của ngươi chẳng phải là đưa cho ngươi sao... Viên Kiệt Ổn kìm nén xúc động muốn nói câu này.
Thủy Tiết Khải Sĩ nghe vậy, liền chuyển ánh mắt đi, tiếp tục ôn nhu nhìn Lộ Bảo.
Trừ nó ra, tất cả sủng thú hoang dại khác đều dùng vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí và chờ mong nhìn Lộ Bảo.
"Băng ngải..."
Lộ Bảo mơ hồ cảm nhận được một chút áp lực, nhìn về phía Ngự Thú Sư của mình.
"Đi thôi, đây đều là chúng chuẩn bị cho ngươi." Kiều Tang kìm nén cảm xúc kích động, nhẹ giọng nói.
Vốn tưởng rằng lần này thanh lọc nước bẩn sẽ phải tốn không ít năng lượng phục hồi, không ngờ sủng thú hoang dại ở đây lại hào phóng đến thế, đem phần lớn trái cây bên ngoài có giá năm chữ số mang đến như không cần tiền.
Trái cây này mà không dùng, thì đúng là trời không dung đất không tha.
"Băng ngải."
Lộ Bảo nhìn Ngự Thú Sư nhà mình, lại quét mắt nhìn đám sủng thú hoang dại xung quanh đang nhìn chằm chằm mình, nhấc chân đi về phía đống trái cây chất thành núi nhỏ.
Nó nâng móng vuốt lên, chợt nghĩ đến móng vuốt bị bẩn, lại rụt xuống, cúi đầu chuẩn bị trực tiếp tha một quả.
"Chùi chùi!"
Lúc này, một con có hình thể khoảng 70 centimet, toàn thân chủ yếu có màu xám xanh, hình chữ nhật, trông giống một tấm vải sủng thú kêu lên một tiếng.
Lộ Bảo dừng động tác lại.
"Chùi chùi!"
Con sủng thú trông giống tấm vải nhanh chóng nhảy lên trên quả mà Lộ Bảo định tha, cả thân bọc lấy nó.
Đồng thời, trên người chậm rãi chảy ra nước đọng.
Sau đó nó dùng mình giống như khăn lau mà chà đi chà lại quả kia vài lần.
Đợi đến khi nó từ quả xuống, quả đã bóng lưỡng sạch sẽ, không còn chút vết bẩn nào.
"Chùi chùi."
Con sủng thú trông giống khăn lau nâng quả đã lau sạch đưa cho Lộ Bảo vẻ thành kính.
"Băng ngải..."
Lộ Bảo hơi sững lại, cúi đầu ăn một miếng vào miệng.
Chùi Chùi Quái, sủng thú hệ Thủy sơ cấp, nước đọng trên thân mang theo thành phần đặc thù, có hiệu quả sát trùng làm sạch... Kiều Tang nhớ lại tư liệu về sủng thú này, trong lòng nghĩ thầm, sủng thú hoang dại cũng kỹ tính thật đấy...
Trong nháy mắt suy nghĩ, từng con Chùi Chùi Quái nhảy ra, đi đến bên đống trái cây chất như núi nhỏ, từng con nghiêm túc lau chùi.
Tâm trạng Lộ Bảo tốt hơn rất nhiều, một ngụm nuốt quả đã lau sạch vào bụng.
"Nha nha..."
Nha Bảo ở bên cạnh nhìn mà đói bụng, bụng "ọc ọc" kêu lên.
"Tìm kiếm..."
Tiểu Tầm bảo vừa thở dài, vừa đi tới bên cạnh Nha Bảo, lấy vòng tròn xuống, lấy ra năng lượng hoàn, lại lấy ra bát, chia cho mình, Nha Bảo và Thép Bảo.
"Nha nha!"
Nha Bảo nhanh chóng từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.
"Tìm kiếm..."
Tiểu Tầm bảo vừa ăn, vừa nhìn về hướng chất đầy trái cây, thỉnh thoảng lại thở dài, lộ vẻ "sao ta lại thảm đến vậy"
"Thép trảm."
Thép Bảo không ăn năng lượng hoàn.
Nó đi tới bên cạnh Ngự Thú Sư nhà mình, cảnh giác nhìn đám sủng thú hoang dại xung quanh.
Nhiều sủng thú hoang dại như vậy ở đây, nó không yên lòng.
Nhiều sủng thú hoang dại như vậy ở đây, vậy mà vẫn không quên ăn cơm, đúng là hết sức lỏng lẻo... Kiều Tang nhìn Nha Bảo và Tiểu Tầm Bảo đang ăn năng lượng hoàn, khóe miệng không khỏi giật giật.
Chợt cô nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn khách hàng lớn và Viên Kiệt Ổn, nói:
"Nếu không thì hai người đi trước đi."
Nước sông này muốn thanh lọc sạch sẽ, tuyệt đối không thể xong trong khoảng thời gian ngắn được, có lẽ cô sẽ phải ở lại đây một khoảng thời gian.
"Đại lão, sao ta có thể để mình ngươi ở lại chỗ này!" Viên Kiệt Ổn không cần nghĩ ngợi mà nói.
Đùa gì vậy, không có đại lão ở bên cạnh, sao mình có thể an toàn ra khỏi bí cảnh được, hơn nữa mình còn chưa được chữa trị chi quang trị liệu, sau khi ra ngoài không liên lạc được với đại lão thì làm sao.
Hắn tuyệt đối không thể rời đi như vậy được!
Kiều Tang nhìn về phía khách hàng lớn.
Khách hàng lớn mỉm cười: "Ta không vội, chờ ngươi cùng nhau, ta có thời gian."
Kiều Tang nghe vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra nàng cũng không hy vọng khách hàng lớn cứ thế rời đi, dù sao thù lao mà cô đưa ra nàng vẫn rất muốn nhận được.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Lộ Bảo trong chớp mắt đã khôi phục năng lượng, lại thi triển thêm hai lần thanh lọc nữa.
Nước sông từ màu đen nhạt chuyển sang xám đậm, rồi chuyển sang màu xám.
Đám sủng thú hoang dại nhìn Lộ Bảo ánh mắt càng trở nên nóng rực hơn.
Một số sủng thú song thuộc tính hệ đấu và hệ Thủy còn giúp Lộ Bảo đấm lưng xoa bóp trong lúc nó ăn trái cây.
"Thép trảm..."
Thép Bảo cũng cảm thấy đám sủng thú hoang dại xung quanh hoàn toàn không có địch ý, an tâm ăn hết năng lượng hoàn.
Môi trường trong rừng mờ ảo, không có ánh nắng.
Đến khi Nha Bảo nằm ngủ say, Kiều Tang mới biết thời gian không còn sớm.
Viên Kiệt Ổn và khách hàng lớn cũng lần lượt đi ngủ.
Kiều Tang ngồi trên người Nha Bảo, nhìn Lộ Bảo đang từng ngụm từng ngụm ăn trái cây, cùng đám sủng thú hoang dại không ai ngủ xung quanh, trong lòng bất giác có một cảm giác khó tả.
Bình thường Lộ Bảo ăn gì cũng chỉ đến điểm dừng, sẽ không ăn no bụng, ăn bảy tám phần là sẽ ngừng lại.
Còn những quả làm đồ ăn vặt, một lần đều là ăn hai ba quả, vậy mà bây giờ lại một ngụm mấy quả ăn.
Loại đồ ăn chứa năng lượng này, thông qua việc thi triển kỹ năng, hấp thụ năng lượng có thể tiêu hao hết, nhưng cảm giác no bụng khi ăn vẫn còn.
Nàng có thể cảm nhận được, Lộ Bảo thật sự muốn nhanh chóng giúp đám sủng thú hoang dại này giải quyết vấn đề nước bẩn, chứ không phải hoàn toàn vì để có thể Bình An rời khỏi nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận