Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Chương 35: Nhớ kỹ ôn nhu chút

"Nha."
Chó Hỏa Nha buồn bực kêu một tiếng, lại dựa về trên chỗ ngồi, hung hăng uống một ngụm sữa bò để bình phục vết thương lòng.
Chờ nó uống xong, Kiều Tang rất có mắt nhìn lại đưa lên một bình, tiện thể an ủi: "Không sao đâu, lát nữa chúng ta sẽ có thể đối đầu với mèo tai dài, ngươi lúc đó thay bồ câu béo báo thù là được."
Mặc dù vẻ ngoài của mèo tai dài rất đáng yêu, suýt nữa làm nàng mềm lòng, nhưng Kiều Tang cũng không nhẹ dạ.
Dù sao cứ nghĩ đến 50 điểm là lòng nàng lại cứng như sắt thép.
"Nha!"
Chó Hỏa Nha nghe vậy, nửa người trên lại ngồi thẳng dậy, ra sức gật đầu.
Nó sẽ làm được!
Tung Đài ong là sủng thú thuộc hai hệ độc và hệ phi hành, kim ở miệng và kim ở đuôi của nó đều có độc.
Điểm khác biệt là kim ở miệng của Tung Đài ong cần tiếp xúc ở cự ly gần với vật thể mới có thể đâm xuống, còn kim ở đuôi thì có thể phóng ra từ xa.
Theo lý thuyết, tốc độ của Tung Đài ong cũng nhanh, chỉ cần giữ khoảng cách xa với rắn đuôi ngắn, kéo dài một chút thì sớm muộn gì kim ở đuôi cũng có thể bắn trúng vào cơ thể rắn đuôi ngắn.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác Tung Đài ong lại dùng kim ở miệng đâm xuống.
Dịch độc trong người rắn đuôi ngắn có độc tính mạnh hơn nọc độc sinh ra từ kim ở miệng của Tung Đài ong, cú đâm này xuống, rắn đuôi ngắn còn chưa sao thì bản thân Tung Đài ong đã hôn mê bất tỉnh trước.
Bảo Tung Đài ong quá ngu ngốc đi, thì nó cũng là nghe mệnh lệnh của Ngự Thú Sư nhà mình.
Hai chữ "độc châm" chính là mệnh lệnh mà Ngự Thú Sư của Tung Đài ong đã ra.
Kiều Tang bất lực thầm phàn nàn.
Kim ở miệng cũng là độc châm, kim ở đuôi cũng là độc châm, ra lệnh mà cũng không nói rõ ràng, quả nhiên là một Ngự Thú Sư mới vào nghề.
Đợi đến sau khi trận đối chiến vòng sáu chọn ba kết thúc, tiếp theo là trận đấu tranh suất vào vòng trong của ba người thua cuộc, loại một người, chọn hai người.
Có lẽ là vì ván trước thua quá nhanh, Kiều Tang cảm thấy lúc Lư Lương Dạ chỉ huy có mang theo chút cảm xúc cá nhân.
Rõ ràng lúc đối phương đã kiệt sức, có thể dùng kỹ năng tấn công mạnh như 'súng bắn nước' để kết thúc trận đấu trực tiếp, nhưng hắn lại dùng 'bong bóng' che mắt trước, sau đó mới để Thủy Quyển liên 'mãnh đụng' tới.
Kiều Tang không hiểu, người ta đều ngã xuống đất rồi thì còn che mắt làm gì, hơn nữa Thủy Quyển liên đâu có chân, chỉ có cái đuôi, trên mặt đất bằng lấy đâu ra lực bộc phát, cú cuối cùng kia nhiều lắm chỉ gọi là 'đụng' chứ không phải 'dồn sức đụng' đâu...
Ngoài Lư Lương Dạ, còn có một nam sinh tên là Hồ Thừa tiến vào top năm.
Mà hạng nhất cuối cùng sẽ được chọn ra từ những người chiến thắng ở vòng sáu chọn ba.
. . .
"Kiều Tang, Trịnh Di Ninh, Lý Dương, ba người các ngươi sẽ lần lượt đối chiến với nhau, người đầu tiên thắng hai trận sẽ là hạng nhất của đợt đặc biệt chiêu lần này." Tôn Bác Diệc nói.
Tần Văn lại lấy ra chiếc hộp gỗ quen mắt kia, "Bên trong chỉ có hai tờ giấy là có chữ, thí sinh nào rút phải tờ giấy trắng thì vòng này sẽ được miễn đấu (luân không)."
Kiều Tang rất may mắn không bị miễn đấu, nàng lật tờ giấy ra, vẫn là số 1.
Liên tục rút trúng ba số 1, quả thực là trời cao đang ám chỉ nàng chính là hạng nhất mà!
Kiều Tang ý chí chiến đấu dâng cao, còn Trịnh Di Ninh, người rút được số 1 còn lại, thì lại mang tâm lý 'cá muối'.
Điểm số của nàng bình thường đều khoảng 560 điểm, nếu không có suất đặc biệt chiêu mà chỉ dựa vào điểm văn hóa thì đương nhiên không vào được trường trung học Thánh Thủy. Hiện tại đã có suất đặc biệt chiêu rồi, không cần giành hạng nhất thì nàng cũng đã chắc suất vào cấp ba.
"Kiều đại lão, lát nữa nhớ nhẹ tay một chút nhé." Trịnh Di Ninh cười nói.
Dù sao cũng đánh không lại, chi bằng tỏ ra yếu thế một chút để thua cho đẹp mặt hơn.
Kiều Tang nhìn thoáng qua chó Hỏa Nha đang hoạt động chân tay khởi động, đáp: "... Ta sẽ cố gắng."
Nghe được cuộc đối thoại, Lư Lương Dạ đứng một bên tỏ ra không vui, hắn đi đến trước mặt Kiều Tang, mặt mày nhăn nhó như bị táo bón, "Ta... Ta tin ngươi có thể thắng, nhưng không được khinh thường, ngươi phải tấn công toàn lực ngay từ đầu, để tránh có gì ngoài ý muốn."
Lúc hắn đối chiến với Kiều Tang đã thua thảm như vậy, còn không chống đỡ nổi hai hiệp, nếu bây giờ Kiều Tang đấu với Trịnh Di Ninh này mà lại nhường đối phương mấy hiệp, thì mặt mũi hắn biết để vào đâu?!
Kiều Tang nhìn vẻ mặt khó chịu lại có chút ngạo kiều của hắn, cười nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở, ta biết rồi."
Trịnh Di Ninh: "...?"
Hai người đứng vào vị trí chỉ định của riêng mình.
Mèo tai dài ưu nhã liếm liếm móng vuốt của mình.
Còn chó Hỏa Nha thì mắt nhìn chằm chằm mèo tai dài, chân sau không ngừng cào đất, như thể giây sau liền muốn lao vào mèo tai dài.
Tư thế này khá quen...
Kiều Tang nhớ lại.
Đây chẳng phải là động tác của con Lôi Giác tê trong chương trình 'hỏa hoa' mà chó Hỏa Nha học được khi lần đầu xem tivi bị dọa sợ sao?
Nàng chưa kịp nghĩ sâu, Tôn Bác Diệc đã phát lệnh bắt đầu chiến đấu.
Kiều Tang nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, ra lệnh: "Dồn sức đụng."
Tư thế này của chó Hỏa Nha chính là dáng vẻ chuẩn bị lao lên bất cứ lúc nào, Kiều Tang lựa chọn thuận theo ý nghĩ của chó Hỏa Nha.
Xem ra việc làm quen với thế yếu khi giữ khoảng cách lúc trước vẫn có tác dụng.
Trịnh Di Ninh rất hài lòng với mệnh lệnh của Kiều đại lão, 'dồn sức đụng' ngay từ đầu phần lớn sẽ không thành công, Kiều đại lão rõ ràng đang nhường nàng. Nếu mà cứ tấn công không nói tiếng nào như lúc đối chiến với Lư Lương Dạ thì nàng biết ứng đối thế nào?
"Né tránh." Trịnh Di Ninh chỉ huy.
'Né tránh' là thần kỹ, bất kể đối phương dùng kỹ năng gì, chỉ cần không phải kỹ năng khóa mục tiêu hay kỹ năng tấn công phạm vi lớn, thì hô 'né tránh' thường không sai, đây là điều Trịnh Di Ninh học được trong phim truyền hình.
Mèo tai dài ưu nhã chạy sang bên cạnh hai bước, sau đó bị đụng bay một cách chật vật rồi rơi xuống đất.
Nó trốn không thoát...
"Tốc độ của chó Hỏa Nha này hình như nhanh hơn trước kia không ít nhỉ?" Trịnh Bình Quốc kinh ngạc nói.
"Có lẽ hai ván trước nó vẫn chưa dùng hết toàn lực." Tần Văn đáp.
Lưu Diệu đứng một bên chú ý trận đấu, không nói gì.
"Lỗ Tai Dài!" Trịnh Di Ninh kinh hô tên sủng thú mèo tai dài của nàng.
Mèo tai dài là sủng thú hệ thường, trong các sủng thú sơ cấp, nó nổi bật nhờ ngoại hình và sự linh hoạt.
Bốn phía đều là đất trống, mèo tai dài cũng không bị thương gì, vậy mà lại bị một cú 'mãnh đụng' hết sức bình thường đánh trúng như vậy sao?!
Mèo tai dài có chút chật vật, nhưng vẫn đứng dậy không mất đi vẻ ưu nhã, một giây sau.
"Ầm!"
Thân thể còn chưa đứng vững đã lại bay ra ngoài.
"Lỗ Tai Dài!"
Kiều Tang nhìn cảnh tượng trước mắt có chút không đành lòng.
Chỉ thấy chó Hỏa Nha cứ đợi mèo tai dài vừa đứng dậy là lại lao lên, đứng dậy rồi lại đụng tới, lặp đi lặp lại bốn năm lần, giống như trò đấu bò ở kiếp trước, còn mèo tai dài chính là tấm vải đỏ kia...
"Ta nhận thua!" Sau khi mèo tai dài ngã xuống đất lần thứ năm, Trịnh Di Ninh giơ tay hô lên.
"Ta tuyên bố người thắng —— Kiều Tang." Tôn Bác Diệc lên tiếng.
Bồ câu béo và Ngự Thú Sư của nó còn chưa đi, chó Hỏa Nha nghe xong kết quả liền vui vẻ chạy đến trước mặt bồ câu béo muốn chia vui cùng nó một chút, nhưng bồ câu béo lại giật nảy mình, vỗ cánh bay lên vai Ngự Thú Sư nhà mình.
Tên này vừa rồi đáng sợ quá!
Chó Hỏa Nha đau lòng, tình bạn còn chưa kịp nảy nở đã tan thành mảnh nhỏ như vậy.
Nó đi đến trước mặt Kiều Tang.
"Nha ~"
Kiều Tang ngồi xổm xuống ôm lấy nó.
Chó Hỏa Nha dụi đầu vào người Kiều Tang.
Vẫn là Ngự Thú Sư nhà mình tốt nhất.
"Tiềm năng của chó Hỏa Nha này rất khá, lúc ngươi về, mỗi ngày dùng ba cây sức sống thảo, hai cân thư nóng phấn, bảy lạng hỏa táng tiêu và sáu lạng hồng mật cho nó ngâm tắm, kiên trì nửa tháng, có thể sẽ thu được hiệu quả không tồi." Một giọng nói trầm hùng vang lên bên cạnh.
Kiều Tang quay đầu nhìn, là một trong bốn vị lão sư.
"Đây là phó hiệu trưởng trường trung học Thánh Thủy của chúng ta, hắn là một A cấp bồi dưỡng sư, ngươi nghe lời hắn chắc chắn không sai." Trịnh Bình Quốc giới thiệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận