Vô Thượng Thần Đế

Chương 6151: Thẩm Trọng chết

Chương 6151: Thẩm Trọng c·h·ế·t
"Vì sao yêu thú này lại mạnh như thế!"
Thẩm Trọng lau khóe miệng, trong mắt toát ra vẻ tuyệt vọng.
Âm Thực Long này thực lực vượt xa hắn. Dù đã dốc toàn lực, hắn vẫn không phải là đối thủ của nó, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn diệt hắn?
"Grào!"
Âm Thực Long không ngừng gào thét, khí tức vẫn còn tăng lên không ngừng.
Thẩm Trọng nắm chặt nắm đấm.
Sao có thể như vậy?
Hắn lảo đảo đứng dậy, bản thân đối phó con rồng này còn vất vả như thế, Mục Vân kia lại có thể chống đỡ lâu như vậy mà không bại, chẳng lẽ mình thật sự không bằng hắn.
Không, không thể nào!
"Sơn Băng kiếm."
Kiếm ý vừa xuất hiện, cát bay đá chạy, hoàng thổ đầy trời, từng đạo kiếm quang kia đụng vào thân Âm Thực Long đang gào thét.
Ầm!
Thẩm Trọng cười lạnh một tiếng. Một kiếm này tập trung một kích mạnh nhất của hắn, không tin con yêu long này có thể không bị thương.
Nhưng điều hắn không ngờ tới là, ngay sau đó, cái đuôi màu đen đã vung tới chỗ hắn.
Thẩm Trọng giao hai tay trước người, chặn lại, nhưng vẫn bị cái đuôi này quật bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
Còn không đợi hắn hoàn hồn, Âm Thực Long phun ra ma khí trong miệng, tấn công về phía hắn.
Cả mặt đất bị chấn động, hoàng sa bay lên.
Máu tươi từ miệng Thẩm Trọng phun ra, cả l·ồ·ng n·g·ự·c đều lõm vào.
"Đáng c·hết, đây là thực lực của yêu thú tầng thứ sáu sao"
Trong mắt Thẩm Trọng lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn muốn rời khỏi thí luyện tháp này, nhưng hắn đã không còn cơ hội.
Âm Thực Long mở ra long thủ, một cỗ hấp lực cường đại đem Thẩm Trọng nuốt vào.
Mà ở một bên khác, Mục Vân tung từng quyền đánh vào lớp vảy lạnh băng của Âm Thực Long.
Dù Âm Thực Long có kêu gào thê thảm đến đâu, hắn vẫn không dừng tay.
Lúc này, lớp vảy trên thân Âm Thực Long vỡ ra, từng giọt máu nhỏ xuống đất.
"Toái Long Minh!"
Một chưởng lớn nữa đánh tới đầu Âm Thực Long, vừa vặn đánh trúng long giác của Âm Thực Long, Âm Thực Long phát ra tiếng gào thét lớn, oán độc nhìn về phía Mục Vân.
Mục Vân nhíu mày, hừ lạnh một tiếng.
"Thế nào, giờ mới biết sợ sao?"
"Muộn rồi, ta muốn dùng ngươi để ma luyện võ đạo của ta!"
"Long Ngâm Cửu Tiêu!"
Mục Vân ngẩng đầu thét dài, một luồng âm ba cực lớn chấn động trong không gian tầng thứ sáu.
Âm Thực Long co lại long vĩ, đem toàn bộ thân thể vùi dưới long lân.
"Nực cười, ngươi nghĩ rằng làm vậy có thể ngăn cản được sao."
Mục Vân hai tay hóa trảo, đánh tới Âm Thực Long, một trảo hạ xuống, long lân vỡ nát, máu thịt nổ tung, Âm Thực Long đau đớn, hung hăng vung long vĩ về phía Mục Vân.
"Tới hay lắm! ~"
Mục Vân duỗi hai tay, bắt lấy long vĩ, một tay nhấc Âm Thực Long lên.
"Lên!"
Mục Vân hung hăng ném Âm Thực Long ra ngoài, đụng vào vách đá, Âm Thực Long phát ra từng trận gào thét.
Sau một khắc, Âm Thực Long đẩy đá trên thân ra, một luồng năng lượng ba động cực lớn cuốn về phía Mục Vân.
"Không hổ là Âm Thực Long, đúng là da dày thịt béo!"
Mục Vân nghiêng người né tránh, nhịn không được cảm thán nói.
Chịu đựng nhiều lần c·ô·ng kích của hắn như vậy, mà Âm Thực Long vẫn còn hăng máu tấn công.
"Đã vậy, hãy để ngươi thử đao thế long chi mà bản tôn vừa lĩnh ngộ!"
Mục Vân đem linh lực trong cơ thể truyền vào hai tay, một thanh long thủ đao do linh lực hóa thành hiện lên trong tay Mục Vân.
"Long ngâm, trảm!"
Một cỗ đao thế cuốn theo linh lực cường đại, hóa thân thành long thủ màu vàng tấn công về phía Âm Thực Long, Âm Thực Long hoảng sợ, quay đầu bỏ chạy.
Sau một khắc, long thủ đâm vào đầu Âm Thực Long, nổ tung vô số huyết vụ khí, đầu Âm Thực Long rơi xuống đất.
Mục Vân thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống đất nghỉ ngơi đả tọa.
Một lát sau, Mục Vân tiến về tầng thứ bảy.
Cùng lúc đó, tên trên tấm bia đá bên ngoài thí luyện tháp cũng phát sinh biến hóa.
"Các ngươi mau nhìn, có biến động trên bia đá, có người tiến vào tầng thứ bảy."
Các tu sĩ lần lượt nhìn chằm chằm tấm bia đá.
Đó là tầng thứ bảy đó.
Cũng không biết rốt cuộc là người nào lợi hại như vậy, lại có thể đi đến tầng thứ bảy.
Là tiểu tử tên Mục Vân kia, hay là Thẩm Trọng?
Tuy chưa từng nghe qua tên Mục Vân, nhưng dù sao hắn cũng dựa vào thực lực bản thân xông đến cửa thứ sáu.
Thẩm Trọng là đại sư huynh của Cuồng Sát Tông, thực lực chắc chắn không thể nghi ngờ.
Đệ tử hai tông vênh váo tự đắc nhìn các tu sĩ kia, thấy bọn họ một bộ dáng cảm khái, vẻ mặt xem thường.
"Còn phải nói sao, chắc chắn là đại sư huynh của tông ta, đại sư huynh lợi hại như vậy, ngoài hắn ra không còn ai khác."
"Thẩm sư huynh đã làm được việc mà rất nhiều người không làm được, không hổ là đại sư huynh của Cuồng Sát Tông, nói là người dẫn đầu thế hệ trẻ cũng không quá đáng."
"Không sai, Cuồng Sát Tông có Thẩm sư huynh là nhân vật như vậy, quả thực là may mắn của hai tông chúng ta!"
Đệ tử hai tông cười đắc ý.
Đặc biệt là khi thấy các tán tu mỗi người đều ném về phía bọn hắn ánh mắt hâm mộ.
Bọn hắn càng cao hứng.
Quả nhiên là "một người đắc đạo", hai tông môn đều sẽ được sùng bái và ngưỡng mộ.
Đại sư huynh mới là vô địch.
Mục Vân kia tính là cái gì?
Lại còn dám chọc đại sư huynh.
Dám chọc hai tông bọn hắn.
"Đúng rồi, tiểu tạp toái kia chắc c·hết ở tầng thứ sáu rồi nhỉ?"
"Chắc chắn rồi, không nhìn xem Thẩm sư huynh lợi hại đến mức nào, tiểu tạp toái kia sao có thể là đối thủ của Thẩm sư huynh?"
"Có thể để hắn đi đến tầng thứ sáu, đã là nể mặt hắn, hắn nên cảm thấy biết ơn mới phải."
"Hừ, chẳng qua chỉ là một tiểu tử vô danh mà thôi, không cần phải tức giận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận