Vô Thượng Thần Đế

Chương 2903: Không có chìa khóa

- Mẹ nó, thật đúng là lên.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, Mục Vân không nói hai lời, xoay người đi về phía sau.
Nhưng tốc độ thật sự chậm.
Sở Hà nhìn thấy Mục Vân muốn chạy, lòng tin tăng lên rất nhiều, tăng nhanh tốc độ.
Mục Vân nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng kinh ngạc.
Mắt thấy Sở Hà giết tới, vạn bất đắc dĩ, Mục Vân đành phải giơ hai tay lên, lấy xiềng xích nghênh đón.
Khanh...
Tiếng kim loại va chạm vang lên, thân thể Mục Vân chật vật chạy ngược, mà Sở Hà kia,cũng không dễ chịu, chỉ cảm giác bàn tay bị chấn động tê dại.
- Tiểu tử này thật sự bị nhốt, làm thịt hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Thác Bạt Xuyên và Cát Uyên hoàn toàn biết, Mục Vân thật sự bị nhốt.
Tên này, quả thực muốn chết!
Hiện tại bị vây khốn, những người Tuyết Minh tự lo không nổi, không có thời gian cứu hắn.
Mục Vân hiện tại nhìn thấy Thôi Khả Tình và Thư Tư Kỳ hai người, bị Nghiêm Khoan cùng Đỗ Bính gắt gao quấn lấy, hai người kia không có khả năng giúp hắn.
Mặc dù vậy, Mục Vân vẫn hô to: - Thôi Khả Tình, Thư Tư Kỳ, các ngươi đưa chìa khóa cho ta, cởi xiềng xích, những người này, ta giúp các ngươi giết.
- A?
Thôi Khả Tình nhất thời sửng sốt.
- A cái gì mà a, mau đưa cho ta.
Mục Vân bị đám người Thác Bạt Xuyên đuổi theo, đã không còn đường thoát.
- Nhưng mà... Không có chìa khóa.
- A?
Lần này đến phiên Mục Vân hoàn toàn trợn tròn mắt.
- Ha ha. Mục Vân, không phải ngươi rất mạnh sao? Bây giờ, rơi vào tay một đám nữ nhân?
Thác Bạt Xuyên nhếch miệng cười to, tay cầm trường thương, nhìn Mục Vân, tràn đầy đắc ý.
Cát Uyên cũng quát:
- Tiểu tử ngươi, hôm nay lên trời xuống đất đều là một đường chết.
- Đáng chết!
Mục Vân hiện tại thật sự muốn mắng mẹ.
Những nữ nhân này, thật sự là hố.
Nhưng bây giờ, không có thời gian để suy nghĩ điều này.
Thác Bạt Xuyên và Cát Uyên đã giết chết.
Mục Vân bất đắc dĩ, đành phải dựa vào xích sắt, không ngừng ngăn cản.
Cũng may xích sắt tương đối kiên cố, dưới mấy lần va chạm, trên người Mục Vân mặc dù xuất hiện mấy vết thương, nhưng xích sắt lại mang đến cho hắn phòng ngự ca cực lớn, chỉ là không cách nào phản kích.
Nhưng theo công kích của đám người Thác Bạt Xuyên và Cát Uyên, Mục Vân lại cảm giác được, vết nứt bên trong xích sắt dần dần khuếch tán ra.
Lúc đầu hắn dự tính chỉ cần ba ngày, nhưng theo xích sắt mấy ngày nay bị hắn hư hại, hiện tại trải qua giao chiến mãnh liệt, xiềng xích trên tay hắn, hiện tại mơ hồ có tư thế đứt gãy.
Trong lòng Mục Vân nhất thời có tính toán.
- Hắc hắc, Thác Bạt Xuyên, Cát Uyên, nói thật, hai người các ngươi thật ngu xuẩn, ta đều đứng đây cho các ngươi đánh, nhưng hai người các ngươi vẫn không cách nào giết ta.
Mục Vân cười ha ha, thái độ cực kỳ càn rỡ.
Thác Bạt Xuyên và Cát Uyên hai người, hiện tại hoàn toàn tức giận. Mục Vân, thật sự quá cuồng vọng.
Người này, không giết là không thể giải hận?
Hai người nhất thời xông ra ngoài, sử dụng tuyệt học bình sinh.
Dần dần, vết thương trên người Mục Vân càng ngày càng nhiều, nhưng trên mặt hắn lại càng ngày càng cười lạnh cùng vẻ đắc ý.
Chém đi chém đi, lúc chặt đứt xích sắt, cũng chính là lúc hai người các ngươi chết.
Trong lòng Mục Vân hạ quyết tâm, nhìn Thác Bạt Xuyên cùng Cát Uyên, tựa như nhìn người chết.
Oanh oanh oanh...
Đột nhiên, trong xiềng xích, từng tiếng nổ vang lên, trong lúc đó, Mục Vân cảm giác được, hai tay lúc này đột nhiên thoải mái lại.
Xiềng xích, bị gãy rồi.
Hai tay giải thoát, Mục Vân nhất thời cảm giác, thần lực mênh mông, tràn vào trong thân thể hắn.
Hai tay của hắn chính là dung hợp một đôi thần thủ đời thứ nhất, lực lượng bản thân bộc phát, cường hoành hơn thân thể gấp đôi.
Hiện tại giải thoát ra, có thể nói cường hoành gấp mấy lần.
Chỉ bất quá, hai tay lực đạo mạnh mẽ hơn rất nhiều, so với hai chân của hắn càng thêm mạnh mẽ, cho nên hiện tại hai tay cởi bỏ xích sắt, nhưng xích sắt trên hai chân, vẫn không có cởi bỏ.
Mục Vân thân thể khôi phục tự do, nhưng hai chân bị xích sắt hạn chế, thật sự đi lại bất tiện.
- Mau giết hắn, không thể để cho hắn cởi bỏ trói buộc.
Nhìn thấy cảnh này, Thác Bạt Xuyên cùng Cát Uyên lo lắng quát.
- Giết ta? Bây giờ còn muốn giết ta?
Mục Vân nhìn hai người, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Sở Hà hiện tại quát:
- Ta đến.
Dứt lời, hắn chém ra một kiếm.
- Ngươi… Không tự lượng sức mình.
Mục Vân thấy Sở Hà còn dám xông lên, miệt thị mình, bàn tay nhất thời vươn ra.
Tay không, Mục Vân không thi triển bất kỳ thần quyết nào.
- Tân Phân Kiếm Vũ.
Chém ra một kiếm, tiếng mưa rầm rầm vang lên, trước người Sở Hà, nhất thời xuất hiện từng đạo kiếm vũ bay tán loạn.
Những kiếm vũ kia, khi tới gần Mục Vân, nhất thời khuếch tán ra.
Nhưng Mục Vân hiện tại căn bản không thèm để ý.
- Cút!
Một câu hạ xuống, Mục Vân vung tay ra, năm ngón tay thành quyền, một quyền đánh ra.
Phanh...
Trong nháy mắt, mưa kiếm của Sở Hà triệt để nổ tung, hóa thành bột phấn.
Không chỉ như thế, kiếm vũ kia rút lui trở về, ầm ầm, toàn bộ nện lên người Sở Hà.
Toàn bộ thân thể hắn, bị kiếm vũ nổ tung ra bắn thành cái rổ.
Một quyền là đủ.
Mục Vân phip một cái, nói:
- Mấy ngày nay, cả ngày bị đám nữ nhân khi dễ, hiện tại, các ngươi còn muốn khi dễ ta?
Hai tay hoạt động, Mục Vân nhìn đám người Thác Bạt Xuyên và Cát Uyên, hừ nói:
- Muốn tới giết, vậy thì tới là được.
- Lên, cùng nhau lên, làm thịt hắn.
Nhất thời, Thác Bạt Xuyên và Cát Uyên đồng loạt hạ lệnh.
Trong nháy mắt, hơn mười thân ảnh xông về phía Mục Vân.
Thấy những người đó xông tới, sát khí Mục Vân đại thịnh.
Mấy ngày nay, hắn chịu ủy khuất, đủ rồi.
Trước mắt, nhất định phải nhất nhất đòi lại.
- Làm thịt các ngươi.
Mục Vân khẽ quát một tiếng, tiến lên, xiềng xích hai chân hắn còn chưa cởi ra, nhưng hai tay xiềng xích đã được cởi bỏ. Cầm xiềng xích, Mục Vân vung lên.
Tiếng ba ba không ngừng vang lên, những người đó, giờ khắc này, làm sao có thể ngăn cản được Mục Vân.
Trong chốc lát, trên mặt đất chỉ còn lại từng đạo thi thể.
Mục Vân không nói hai lời, vận chuyển huyết mạch thôn phệ, nhất nhất cắn nuốt toàn bộ huyết nhục cùng thần hồn khí tức của thi thể đã chết.
Bên trong thân thể, một cỗ lực lượng khác sinh ra, đá ra toàn bộ tạp chất, ý thức huyết nhục cùng thần hồn, cuối cùng, chỉ lưu lại ước chừng một phần mười lực lượng tinh thuần, bị Mục Vân triệt để hấp thu.
Trong nháy mắt này, thần hồn, huyết nhục cùng lực lượng của hắn, lần thứ hai gia tăng.
Lúc đầu, lực lượng trong cơ thể hắn là Địa Thần sơ kỳ, đã đạt tới ngàn long lực.
Mà hiện tại, cảnh giới Địa Thần đỉnh phong, lần thứ hai đề cao gấp ba lần, đã ước chừng có ba ngàn long lực.
Nhưng hiện tại, sau khi thôn phệ huyết nhục của những người này, lực lượng của hắn lại gia tăng, đạt tới bốn ngàn long lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận