Vô Thượng Thần Đế

Chương 1656: Bảy đạo cổ môn (2)

Từng chiêu một công kích, sắc mặt Mục Vân càng ngày càng trắng bệch, mà bảy cổ môn đang xoay tròn, ánh sáng không ngừng nhảy chuyển.
Đột nhiên, bên trong bảy cổ môn, một cái trong đó bỗng nhiên ngừng xoay tròn, loảng xoảng một tiếng, vững vàng đâm vào, không nhúc nhích.
- Ngừng!
Mục Vân đột nhiên hét lớn, tất cả mọi người công kích vào giờ phút này triệt để dừng lại.
Mà trên bệ đá trước mắt, bảy đạo cổ môn đông đông đông nổ vang, trong chớp mắt chỉ còn lại một cánh cửa.
Một đạo cổ môn, đứng vững trên bệ đá, nhìn qua vững chắc không thể lay động.
Thấy cảnh này, mọi người đều trầm mặc không nói.
Mục Vân hiện tại, hai lỗ tai, hai mũi, miệng, trong hai mắt, máu tươi thuận dòng nước chảy xuống tới, mặt đỏ tới mang tai, đứng tại chỗ, im lặng không nói.
- Sinh môn!-
Nhìn thấy một cổ môn duy nhất lưu lại, Mục Vân đứng dậy, đi ra phía trước, bàn tay đẩy.
Một tiếng cọt kẹt, cửa bị mở ra.
Âm phong gào thét, sấm chớp.
Trong chớp nhoáng, bên trong cổ môn tản ra khí tức làm người tuyệt vọng, khiến người ta cảm thấy chán nản, đau lòng, không thể thở nổi...
Một tiếng cọt kẹt vang lên, Mục Vân vội vàng đóng lại cổ môn.
- Sư tôn...
Mục Vân lảo đảo đi xuống bệ đá, bốn mươi chín thanh tiên kiếm, giờ phút này đã biến mất, quang trụ trên bầu trời cũng biến mất không thấy gì nữa.
- Mở!
Mục Vân chán nản nói.
- Vất vả, ngươi nghỉ ngơi thật tốt.
Thiên Quân Vũ giờ phút này rất hưng phấn.
Mở, mở!
Mặc dù nhìn ra phía sau cửa đá vô cùng hung hiểm, thế nhưng giờ khắc này mở ra trận pháp, tìm tới sinh môn, phía sau cửa đến cùng là cái gì không nói, đã có thể tùy ý nhặt lấy bảo tàng trong cả tòa thành trì.
Thiên Quân Vũ vỗ vỗ bả vai Mục Vân, nói:
- Đồ nhi ngoan, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là thiên kiếm sứ của Thiên Kiếm lâu ta, tiên kiếm và tiên đan, xem như sư tôn bồi thường cho ngươi.
- Đa tạ sư tôn.
- Tốt, tiếp theo, nghỉ ngơi trước, chuyện còn lại, giao cho sư tôn.
Mục Vân nhẹ gật đầu, đi qua một bên.
Hắn thật cần nghỉ ngơi thật tốt một phen.
Phen này tiêu hao nhìn hắn chật vật không chịu nổi, thế nhưng trên thực tế, chỉ là tiêu hao quá lớn, thân thể cũng không nhận thương tổn quá lớn.
Chỉ là giờ khắc này rất rõ ràng, nếu hắn không giả trang ra bộ dáng thảm liệt sắp bỏ mình, nào có thể hiện ra hung hiểm vừa rồi.
- Ngươi không sao chứ?
Nhìn Mục Vân, Nhậm Cương Cương ân cần hỏi.
- Không sao, chỉ là tiêu hao quá lớn.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Thế giới sau cánh cửa kia dị thường hung hiểm, nhưng lại cũng là hạch tâm của Bích Lạc hoàng tuyền tông, ngươi một hồi nếu tiến vào bên trong dò xét, nhớ vạn phần cẩn thận.
- Tốt!
Mục Vân vừa dứt lời, cũng không lên tiếng nữa, mắt nhắm, bắt đầu chậm rãi khôi phục.
Mà đổi thành một bên, Thiên Quân Vũ lại cùng các vị tông chủ và các trưởng lão hội tụ ở cổ trước cửa.
Mở ra cổ môn, gió lạnh rít gào, loại khí tức để người ngắm mà sinh ra sợ hãi kia lại lần nữa xuất hiện.
Thiên Quân Vũ đóng lại cổ môn, trên mặt lộ ra biểu lộ trầm trọng.
Địa phương này tựa hồ không chỉ đơn giản như mặt ngoài.
- Đám người chúng ta trước tiến vào trong đó điều tra một phen.
Thiên Quân Vũ mở lời:
- Nếu quá mức nguy hiểm, môn hạ đệ tử tiến vào bên trong cũng là chịu chết.
- Ừm!
- Tốt!
Mấy vị tông chủ gật đầu.
Thiên Quân Vũ đi phía trước, nhìn đám người, chậm rãi nói:
- Chư đệ tử nghe lệnh, cấm pháp bên trong Hoàng Tuyền thành đã giải khai, hiện tại, toàn bộ đệ tử, tự hành dò xét bảo vật, người lấy được tự có, không cần nộp lên tông môn.
Vừa nghe Thiên Quân Vũ ra lời này, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hưng phấn không thôi.
Người lấy được tự có!
Không cần giao nộp.
Không bao lâu, tất cả đệ tử đang tụ tập ở chỗ này đã bắt đầu khuếch tán ra tới.
- Ha ha ha...
Nhưng ngay khi tất cả mọi người vừa mới chuẩn bị tản ra, một tiếng cười to ha ha ha đột nhiên vang lên.
Tiếng cười ha ha bỗng nhiên truyền ra không rõ đầu mối.
Bên trong toàn bộ Hoàng Tuyền thành bị tiếng cười ha ha dẫn động run rẩy.
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn bốn phía.
Chỉ có tiếng cười, nào có thể nhìn thấy thân ảnh của ai.
Tại sao có thể như vậy?
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từng người trợn mắt hốc mồm.
Đây rốt cuộc là một chuyện thế nào?
- Bọn chuột nhắt các ngươi lại dám tiến vào nơi đây, không nghĩ tới, còn phá vỡ tử trận Bích Lạc hoàng tuyền tông ta, quả thực tự tìm đường chết.
Tiếng cười ha ha lại vang, cuồng phong gào thét.
Cổ môn trên bệ đá ầm vang mở ra.
Từng tiếng ầm ầm vang lên.
Một thân ảnh đột nhiên bước ra từ bên trong cổ môn.
Tiếng bá bá bá xé gió vang lên, cổ môn khuếch tán hơn trăm lần, lần lượt từng thân ảnh đi ra từ bên trong cổ môn.
Từng thân ảnh thân mang đạo bào màu vàng, nhìn qua đều hung thần ác sát, nhìn chằm chằm đám người trước mặt.
Tất cả mọi người bị một màn này dọa sợ.
Ai có thể nghĩ đến, bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền thành thế mà còn ẩn giấu người.
Người sống sờ sờ.
Mà lại là người đi ra từ bên trong cổ môn.
Tình huống như thế nào? Chẳng lẽ Bích Lạc hoàng tuyền tông cũng không có diệt tuyệt?
- Ngươi là ai?
Nhìn hoàng bào lão giả xuất hiện trước mắt, một thân khoác áo bào màu vàng chói, xanh xao vàng vọt, nhìn tựa như một đoạn cây già sắp rụng.
Thiên Quân Vũ cực kì cẩn thận hỏi.
- Lão phu là ai? Ha ha...
Hoàng bào lão giả ha ha cười nói:
- Thời gian vạn năm, lão phu mai danh ẩn tích, biến mất vạn năm, xem ra đã bị lịch sử lãng quên, vậy ta hỏi ngươi, ngươi là ai?
- Làm càn!
Thiên Quân Vũ thân là bá chủ Nam Cực chi địa, há cho phép có người nói chuyện như vậy với hắn.
- Bản tôn chính là Lâu chủ Thiên Kiếm lâu, bá chủ Nam Cực chi địa, Bích Lạc hoàng tuyền tông của ngươi đã sớm diệt vong, ngươi còn ở nơi này chấp mê bất ngộ!
- Diệt vong? Ha ha...
Hoàng bào lão giả còn chưa mở miệng, một thân ảnh mang theo tiếng cười to phách lối xuất hiện.
- Lệ Sinh Phong ơi Lệ Sinh Phong, không nghĩ tới vạn năm không ra, vậy mà bị người coi là Bích Lạc hoàng tuyền tông ta đã diệt vong.
Tiếng cười to vừa dứt, lại là một thân ảnh chạy đến.
Người này một thân trường bào màu vàng, nhưng nhìn dáng người rất độ lượng, cả người đứng ở nơi đó như một cánh cửa, cho người ta cảm giác mạnh đến ngột ngạt.
Nhìn thấy lần nữa xuất hiện một người, mọi người nhất thời gấp gáp.
- Hàn Khải, ngươi còn cười được? Thời gian vạn năm mà thôi, Bích Lạc hoàng tuyền tông ta cũng đã bị người quên lãng! Ha ha...
Lệ Sinh Phong nói xong lại cười lên ha hả.
Nhìn hai người giữa sân giống như hai người điên, đám người nhất thời đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận