Vô Thượng Thần Đế

Chương 2884: Kiếm chiêm mạnh mẽ

Tiếng ca ca vang lên, đệ tử kia kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ thân thể, nện vào trong tường thành.
- Ngươi còn muốn ngăn cản ta sao?
Nhìn một đệ tử khác, Mục Vân mở lời.
- Ta... Ta ta ta...
- Cút!
Hét nhẹ một tiếng, mấy đệ tử kia xoay người, sớm đã bị dọa vỡ gan.
Mục Vân nghênh ngang, tiến vào trong thành.
Mà hiện tại, ngoài cửa thành, đột nhiên từng đạo thân ảnh bay tới, đi theo phía sau Mục Vân, vội vàng đi theo vào.
Một đệ tử tiến lên, nói:
- Ngươi vào thành rồi tìm một chỗ trốn đi.
- Vì sao?
- Hai gã đệ tử vừa rồi kia là đệ tử của Phong Vân hội, đệ tử Phong Vân hội chiếm lấy một cửa thành này, không cho đệ tử nào khác tiến vào trong đó.
- Phong Vân Hội?
Khóe miệng Mục Vân hiện lên nụ cười, nói:
- Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trong lòng hắn chẳng những không có ý tứ lui lại, ngược lại tiến vào trong thành.
Hắn ngược lại rất muốn biết, đệ tử Phong Vân Hội ở đây, sẽ là người nào.
Đi vào trong thành, Mục Vân phát hiện, nơi này có không ít đệ tử lui tới, ước chừng có hơn một ngàn người.
Tòa thành trì rách nát này không nhỏ, dung nạp hơn mười vạn người không thành vấn đề, cho nên hơn một ngàn đệ tử ở chỗ này, rất lỏng lẻo.
Mục Vân tìm một gian đình viện, đi tới hậu viện, đơn giản quét dọn một chút, liền ở trong đó.
Không bao lâu, từng đạo tiếng bước chân, đột nhiên vang lên ở bên ngoài tòa viện tàn phá của hắn.
- Tới rồi.
Mục Vân đi ra khỏi phòng, nhìn ra bên ngoài.
Phanh...
Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên, cửa viện bị sứt mẻ liên tiếp với theo một bức tường trong sân, bị một cước đá sụp đổ.
Mấy đạo thân ảnh lúc này xuất hiện trong viện.
- Thật đúng là... Không phải oan gia không tụ tập.
- Thì ra là ngươi.
Cùng lúc đó, nam tử đầu lĩnh nhìn thấy Mục Vân, vẻ mặt ngẩn ra, trên mặt lộ ra tươi cười.
- Mục Vân, ha ha...
- Phong Linh Tiêu, nhìn thấy ta, vui vẻ như vậy sao?
- Đương nhiên là vui vẻ rồi.
Ngữ khí Phong Linh Tiêu đột nhiên âm độc, quát:
- Bởi vì ngươi, ta bị tiện nữ Hề Tinh Nhi tát hai cái, hôm nay, bổn thiếu liền dùng mạng ngươi để trả lại hai cái tát kia.
- Tốt thôi.
Mục Vân cười nói:
- Cùng nhau lên, hay là từng người một đến?
- Cùng nhau lên? Ngươi không khỏi quá coi trọng mình.
Trong tay Phong Linh Tiêu, một thanh trường kiếm xuất hiện, một kiếm vung ra.
- Hôm nay, ta dùng Vị Dương kiếm này, đến chém đầu ngươi.
Phong Linh Tiêu khẽ quát một tiếng, xông về phía Mục Vân.
- Dốt nát!
Dậm mạnh một cái, toàn bộ mặt đất nhất thời nứt ra, Mục Vân căn bản không ra tay, thần hồn câu thông cùng đại địa chi hồn, bước ra, khí thế toàn thân bốc lên.
- Địa Thần trung kỳ?
Nhìn thấy cảnh này, Phong Linh Tiêu càng tức giận không thôi.
- Chỉ là nửa năm, ngươi không chỉ đạt tới Địa Thần cảnh, còn đạt tới cảnh giới trung kỳ, tiểu tử, hôm nay không giết ngươi, ngày sau ngươi chẳng phải cưỡi lên đầu ta sao?
-Xin lỗi.
Mục Vân cười nhạt một tiếng.
- Ta bây giờ đã cưỡi đến trên đầu ngươi!
Bước ra một bước, bàn tay vung ra, một đạo chỉ ấn lao ra, khí tức bàng bạc vượt xa lực lượng của võ giả cảnh giới Địa Thần trung kỳ.
Mục Vân từng ở Chân Thần cảnh, lực lượng đã vượt xa võ giả Chân Thần cảnh bình thường.
Lúc Chân Thần đại viên mãn, trong cơ thể hắn đã có được năm trăm long lực, gấp đôi cảnh giới đại viên mãn bình thường.
Mà hiện tại, đạt tới Địa Thần cảnh, lực lượng của hắn, thẳng bức đến ngàn long lực. Sau khi dung hợp đại địa chi hồn, không biết cường hoành hơn võ giả Địa Thần trung kỳ gấp bao nhiêu lần.
Một quyền nện ra, mặt đất trong viện nứt ra, từng vết nứt khủng bố lan tràn, thân ảnh Phong Linh Tiêu kia, đứng không vững, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Một màn này, nhất thời khiến cho tất cả mọi người ở đây thần sắc căng thẳng.
Đây có phải Mục Vân không?
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Trong lòng Phong Linh Tiêu càng cảm giác lạnh lẽe, trong nháy mắt kia, hắn cảm nhận được sát khí sâu sắc của Mục Vân, rất rõ ràng rõ ràng, hắn không cách nào tránh né.
- Muốn chết.
Phong Linh Tiêu hiện tại bước ra, sát khí tiết ra ngoài.
- Ngươi mới là muốn chết.
Mục Vân đánh ra một quyền.
Ầm...
Nhất thời, hai đạo thân ảnh giao nhau, một đạo tiếng nổ vang lên, thân thể Phong Linh Tiêu nện vào trong vách tường, toàn bộ vách tường, hiện tại nổ tung ra, Phong Linh Tiêu ngã xuống đất không dậy nổi.
Ngực hắn xuất hiện một quyền ấn, lộ ra màu máu, xương cốt đều vỡ vụn ra.
- Thế nào rồi?
Mục Vân đi tới từng bước, trong mắt Phong Linh Tiêu chỉ còn lại hoảng sợ.
- Ngươi muốn chết?
- ta... Ta không muốn, không muốn...
Phong Linh Tiêu thật sự nghĩ không ra, vì sao lại biến thành bộ dáng này.
Mục Vân không phải là Địa Thần trung kỳ sao?
Sao lại khủng khiếp như vậy?
Đây là tại sao.
- Không muốn chết, ngươi còn đến trêu chọc ta, vậy không phải ngươi muốn chết thì là cái gì?
Mục Vân bước xuống, phốc xuy một tiếng, Phong Linh Tiêu phun ra một ngụm máu tươi.
Phốc...
Phong Linh Tiêu hoàn toàn hối hận đến chết.
- Buông hắn ra.
Nhưng hiện tại, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Một thân ảnh lúc này đi tới đình viện, nhìn Mục Vân, tròng mắt đều muốn nức ra.
- Mục Vân, ngươi muốn chết.
Người tới dáng người thấp bé, nhưng một thân khí tức, lại có chút cao thân.
- Phong Hồn đại ca.
Nhìn thấy người tới, Phong Linh Tiêu vội vàng hô to.
- Cứu ta, cứu ta.
- Cứu ngươi?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Thần tiên tới cũng không cứu được ngươi.
Phanh...
Mục Vân nhấc chân, hạ xuống, một cước đạp xuống, mặt đất nhất thời máu tươi đầm đìa.
Phong Linh Tiêu, chết.
- Ngươi muốn chết!
Thân thể Phong Hồn lúc này co giật, hiển nhiên tức giận không nhẹ.
Phong Linh Tiêu tuy rằng không phải tiểu đệ của hắn, nhưng từ sau khi Phong Linh Tiêu gia nhập Phong Vân Hội, vẫn đi theo hắn, Phong Hồn cũng rất hài lòng đối với Phong Linh Tiêu.
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, Phong Hành Thiên cùng Vân Quý hai vị hội trưởng cũng rất chú ý Phong Linh Tiêu, nhưng hiện tại, Mục Vân nói làm thịt liền làm thịt.
Đây là rõ ràng đánh vào mặt hắn.
Phong Hồn vung tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, giết ra.
Ngay sau đó, một thanh trường kiếm kia, hiện tại lao ra, mang theo một tia khí tức khiến người ta rung động.
Cảm nhận được sát khí của Phong Hồn, Mục Vân hừ một tiếng, lui về phía sau.
Thân ảnh hắn vừa mới rời đi, mặt đất dưới chân liền nứt ra một vết nứt.
Vết nứt khuếch tán ra, làm cho người ta có cảm giác nóng rát cực kỳ nặng nề.
- Trốn thật nhanh?
- Địa Thần hậu kỳ.
- Đúng vậy, ta vốn là Địa Thần hậu kỳ, cho nên, ngươi chết chắc rồi.
- Vậy cũng không nhất định.
Ti.
Một tia kiếm quang hiện tại bay lên không trung, kiếm khí bay lên, gào thét mà ra.
Kiếm phong, một đạo mạnh hơn một đạo, một sóng hơn một sóng.
Mục Vân hôm nay, không sợ phiền toái, người khác gây sự, hắn tiếp, vừa hay rèn luyện kiếm pháp của mình.
- Huyết Bán Nguyệt Trảm.
Bàn tay Mục Vân ra chiêu, một đạo Tàn Nguyệt hiện tại xuất hiện, Tàn Nguyệt hạ xuống, thân ảnh Mục Vân cũng hạ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận