Vô Thượng Thần Đế

Chương 1099: Bị ép đến xẹp

- Bốn người!
Lần này, ngược lại là Mục Vân kinh ngạc.
Xem ra Đấu Khải tiểu thế giới xếp hạng thứ chín, phía trước Ngũ Hành tiểu thế giới, không phải không có đạo lý.
- Xem ra, bọn hắn phát hiện địa phương nào, Lạc Tuyết cô nương, xin từ biệt, ngươi ta xem như cứu mạng lẫn nhau, từ đây hai bên không có liên quan.
- Dừng lại!
Mục Vân vừa mới chuẩn bị rời đi, Lạc Tuyết đột nhiên nói:
- Ngươi không thể đi!
- Vì sao?
- Vừa rồi là bởi vì ngươi ta mới bị cuốn vào, là ta cứu ngươi, ngươi không có báo đáp ta, ngươi không thể đi.
- Tốt, vậy ta. Ngày sau có cơ hội, lại báo đáp ngươi!
Mục Vân nói, thân ảnh lóe lên, muốn rời khỏi.
Thế nhưng Lạc Tuyết lại đột nhiên đi tới trước mặt Mục Vân, ngăn cản bóng dáng Mục Vân, nói:
- Không cần đợi về sau, hiện tại ngươi có thể báo đáp ta.
Hiện tại?
Nhìn dáng vẻ Lạc Tuyết gấp không thể chờ, Mục Vân im lặng nói:
- Ngươi cũng không phải muốn để ta lấy thân báo đáp chứ.
- Lấy thân báo đáp? Hỗn đản, ngươi đang suy nghĩ gì đấy!
Lạc Tuyết nói:
- Ta cần ngươi dẫn ta tiến vào trong cung điện dưới lòng đất kia.
Địa cung?
Nhìn thấy Mục Vân kinh ngạc, Lạc Tuyết nói:
- Đại sư huynh nói, trong sa mạc này có bảo tàng còn sót lại của một vị tiên nhân, ngay trong biển cát, không biết cuối cùng ở nơi nào, ta chính là đang tìm kiếm địa cung không cẩn thận rơi xuống đây.
- Vừa rồi bọn hắn nói phát hiện địa cung, khẳng định là địa phương có bảo tàng, không thể để cho bọn hắn đạt được di chỉ tiên nhân bên trong bảo tàng.
Nghe đến lời này, Mục Vân đắng chát vỗ vỗ đầu.
Hắn đang muốn bỏ qua Lạc Tuyết một bên, tiến vào trong cung điện dưới lòng đất, đi theo ba người Tử Vô Tẫn xem náo nhiệt, tranh thủ ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, thế nhưng không nghĩ tới, tiểu nha đầu này cũng muốn đi.
- Thế nào, lời ngươi mới vừa nói không tính nữa rồi?
- Tốt!
Mục Vân cuối cùng vẫn đáp ứng, nhìn Lạc Tuyết nói:
- Bất quá, ngươi nhất định phải đáp ứng, dựa theo yêu cầu của ta, nghe theo chỉ thị của ta, chí ít là trước khi gặp được người mà ngươi gọi là đại sư huynh gì đó.
- Không có vấn đề! Chỉ cần yêu cầu của không phải ngươi tổn thương ta.
- Tốt!
Mục Vân bất đắc dĩ thở dài, thế nhưng vẫn mang theo Lạc Tuyết.
Vùng địa khu này không biết sẽ có có những người khác chạy đến hay không.
Lạc Tuyết và tất cả mọi người Đấu Khải tiểu thế giới tìm tới nơi này, những người khác, chưa hẳn tìm không thấy.
Đến thời điểm đó, chỉ sợ lại là một phen long tranh hổ đấu.
Chỉ là, hấp dẫn càng ngày càng nhiều người đến, Mục Vân cũng càng chờ đợi.
Đục nước béo cò, nước quá trong không dễ lăn lộn.
Nhưng ở một phương diện khác, hắn cũng âm thầm lo lắng.
Nếu đến mấy loại nhân vật cường hãn như Luân Vô Thường, hắn cũng căn bản không cần đánh, trốn đi là được.
Hạ quyết tâm, Mục Vân mang theo Lạc Tuyết tiến lên phía sơn nhạc trước đó nhìn thấy.
Trên đường đi, Mục Vân che đậy kín khí tức hồn lực của mình, để Lạc Tuyết cũng như thế, tốc độ hai người cực kỳ chậm chạp.
Vài dặm khoảng cách, hai người đi mất mười mấy phút.
Sau khi tới gần sơn nhạc, hai người leo lên một dốc núi vài trăm mét, nơi này không làm người khác chú ý, cũng có thể nhìn thấy phía sau, rất thích hợp.
Chỉ là vừa mới đứng trên đỉnh núi, Lạc Tuyết lại đột nhiên ngốc tại chỗ.
- Nằm xuống!
Mục Vân gọi một tiếng, nhìn Lạc Tuyết không có phản ứng, ngẩng đầu nhìn lại, cũng sững sờ tại chỗ.
Hai thân ảnh giờ phút này như hai người gỗ đứng tại chỗ, hoàn toàn không biết nên làm phản ứng gì.
Trước mắt, nguyên lai chỉ có phía trước một loạt là liên miên sơn nhạc, đứng phía trên sơn phong cao mấy trăm thước có thể nhìn thấy, xung quanh sơn phong liên miên bất tuyệt làm thành một bồn địa.
Giờ phút này, bên trong bồn địa là tòa cung điện màu vàng nhạt, một tòa sát bên một tòa.
Chỉ là, những cung điện này hiện ra màu vàng nhạt, hoàn toàn là từ hạt cát ngưng tụ mà thành.
Nhưng từ niên kỉ cung điện tồn tại đến xem, chí ít tồn tại thời gian đã vạn năm.
Thời gian vạn năm, những cung điện này vẫn y cũ hoàn toàn đứng sừng sững ở nơi này, quả thực là kỳ tích.
- Mục Vân, ngươi biết cung điện này là từ cái gì chú tạo mà thành sao?
Lạc Tuyết nhìn trước mắt hết thảy, suy nghĩ xuất thần.
- Không biết, ngươi biết không?
Mục Vân hỏi ngược lại.
- Ta biết sẽ còn hỏi ngươi sao?
- Như thế!
Nghe đến lời này, Mục Vân mới kịp phản ứng, vừa rồi mình đúng là ngớ ngẩn.
Hai người đều bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh, căn bản không có suy nghĩ những thứ này.
Thẳng đến dần dần, hai người mở rộng bước chân, đi tới phía dưới.
Mỗi một Cung điện nhìn qua, thực sự quá mức rộng rãi hùng vĩ.
Cũng không phải loại khí thế vàng son lộng lẫy, mà là khí thế kết cấu bố cục hào hùng.
Đó mới là điểm Mục Vân chân chính chịu phục.
- Vào xem!
Mục Vân mỉm cười, dậm chân xuống núi.
Giờ phút này trước mặt cũng không có một thân ảnh, ngược lại là cung điện bốn phía, từng tòa đại môn hình vòm, căn bản không có bề ngoài che chắn, nhìn như là vòm cầu, một cửa động liên tiếp một cửa động, chính là hình thành từng tòa vách tường đại điện.
Giờ khắc này, đi tới trước mặt một cái cổng, Lạc Tuyết nhìn đại điện bên trong cổng lớn, từng tòa đứng vững, bước ra một bước.
Phịch một tiếng, nương theo đó là Lạc Tuyết ai u một tiếng kêu đau vang lên.
- Đau chết ta!
Lạc Tuyết lau trán, ngón tay vươn về phía trước, lại phát hiện địa phương nhìn như trong suốt thế mà có tầng bình chướng đón đỡ, mắt thường căn bản không nhìn thấy.
- Cười cái gì mà cười!
Nhìn thấy Mục Vân nhìn mình lộ ra ý cười, Lạc Tuyết hừ hừ.
- Địa phương bực này, tứ phía đều là cổng trống rỗng, nếu như không có một chút bảo hộ, cũng quá không thực tế, chính ngươi ngốc, trách ta rồi?
Mục Vân phất phất tay.
- Xem như ngươi lợi hại!
Lạc Tuyết hừ một tiếng, giơ lên đôi bàn tay trắng như phấn của mình. Một tay nắm chắc thành quyền, khải giáp mặt ngoài thân thể Lạc Tuyết lúc này lấp lánh phát sáng, khẽ kêu một tiếng, một quyền giết ra.
Bành...
Bằng vào một quyền cường đại, thân ảnh Lạc Tuyết cơ hồ đi vào mười mét có dư, thế nhưng bình chướng kia, vẫn không có bị phá.
Thấy cảnh này, Lạc Tuyết triệt để trợn tròn mắt.
Động trong cửa có bình chướng vô hình, quả thực như lò xo, căn bản không có cách phá vỡ.
Chỉ là trong chớp nhoáng, quyền kình kết thúc, Lạc Tuyết cảm giác được một cỗ lực phản phệ càng thêm cường đại đập vào mặt.
- Ai da!
Kinh hô một tiếng, Lạc Tuyết vội vàng xoay người, hướng phía Mục Vân chạy tới.
Chỉ là giờ phút này, đã muộn!
Cường đại lực bắn ngược như lò xo bị áp súc đến cực hạn, rất khuếch trương, bắn ngược, Lạc Tuyết chỉ cảm thấy sau lưng mình giống như có một cái giường chăn bông bổ nhào vào trên người nàng, lực đạo cường đại khiến cho nàng bay về phía Mục Vân.
Hai thân ảnh, đụng vào nhau, Lạc Tuyết trong ngực Mục Vân, bởi vì lực bắn ngược cực kỳ mãnh liệt, thậm chí ngực đè xuống ngực của Mục Vân, biến hình nghiêm trọng.
Cuối cùng, một cước Mục Vân hung hăng đạp ở mặt đất bên trên, hai thân ảnh, mới dừng lại.
Dáng người Lạc Tuyết quả thực là bị ép xẹp, toàn bộ tựa ở trên lồng ngực Mục Vân.
- Ngươi không sao chứ?
- Có thể không có chuyện gì sao? Ngực đều bị ngươi áp xẹp!
Lạc Tuyết kêu đau một tiếng, vuốt vuốt bộ ngực mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận