Vô Thượng Thần Đế

Chương 1323: Thất Huyền Mê Thiên Trận (2)

Đột nhiên, bàn tay Mục Vân vung lên, ha ha cười nói:
- Thông Thiên Giáo Chủ, quả nhiên là thiên địa anh tài, không hổ là đệ nhất nhân mấy vạn năm trước, thanh danh so cùng Khổ Hải Thiên Tôn, kém chút cũng lừa gạt cả ta.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, sắc mặt mọi người xung quanh biến đổi.
Mục Vân lời này, nửa câu đầu nghe giống như đang tán dương Thông Thiên Giáo Chủ, thế nhưng một câu cuối cùng, thế nào nghe đều giống như đang tự mình khen mình...
- Ngươi đang nói cái gì?
Vô Cực Ngạo Thiên nhìn thấy Mục Vân, cũng nhịn không được nhíu mày nói.
- Hừ, các ngươi cứ nghĩ Vân Lang cho các ngươi vào đây là có ý tốt để các ngươi tìm lối vào thông thiên bí tàn sao?
Mục Vân cười lạnh nói:
- Tìm kiếm giống như các ngươi, đời này cho dù chết già ở đây cũng không có khả năng tìm được cửa vào.
- Ngươi...
- Cuồng vọng tự đại.
Bọn người Ngọc Huy Nhân nhìn Mục Vân, trong mắt đều là đùa cợt.
Khổ Hải Thiên Tôn, chính là cường giả Chí Tôn nổi danh trước cả Vân tôn giả, mà Thông Thiên Giáo Chủ càng là đời trước của Khổ Hải Thiên Tôn, người này sáng tạo thông thiên phái, dùng lực lượng một người chấn nhiếp toàn bộ tiểu thiên thế giới.
Chỉ bất quá thời đại xa xưa, người hiểu rõ sự tích người này, phần lớn đều phi thăng Tiên giới hoặc quy tịch, cho nên danh khí Khổ Hải Thiên Tôn ngược lại vang dội hơn một ít.
Giờ khắc này, Mục Vân thốt ra lời ngông cuồng, quả thực vô pháp không thiên.
- Cuồng vọng tự đại?
Mục Vân ha ha cười nói:
- Chứ theo cách các ngươi dạng tìm, năm nào tháng nào mới có thể tìm tới?
- Chúng ta...
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, mấy vị đại lão nghẹn lời.
Bọn hắn tiến đến có một đoạn thời gian, nhiều người như vậy, cơ hồ đem hai giới trên dưới bên trong Cổ Long di chỉ lật cả đáy lên trời, đúng là không có phát hiện chỗ đặc thù gì.
Nhưng Mục Vân giờ phút này nếu như tìm được bí mật gì, đó cũng là để bọn hắn không thể tiếp nhận.
Đây chẳng phải nói bọn hắn còn không bằng Mục Vân?
- Nhìn đi, các vị đại lão!
Mục Vân hừ một tiếng nói:
- Các ngươi coi là, ta thu linh tinh các ngươi, là lừa các ngươi, người khác không mảy may thu, để các ngươi tiến đến chính là đại thiện nhân rồi? Ngu xuẩn.
Nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly mắng mấy người mấy lời, Mục Vân đứng tại chỗ, bàn chân giẫm một cái.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, trên mặt đất lúc đầu bằng phẳng, từng tia ánh sáng màu vàng nhạt xuất hiện.
Những tia ánh sáng màu vàng nhạt kia nổi lên từ trên mặt đất, nhìn kỹ lại, lại là từng ký tự cổ quái, nhìn qua thời gian tồn tại không biết bao lâu, thậm chí mặt ngoài mang theo từng sợi khí tức khiếp người.
Chỉ thấy từng ký tự tạo thành từng dòng ánh sáng màu vàng, ánh sáng lan tràn ra, trong lúc nhất thời, đám người chờ bên trong Cổ Long di chỉ cảm thấy, từng tiếng oanh minh vang lên.
Thật ra ngay từ đầu, Mục Vân cũng không nghĩ tới điểm này.
Bí tàng Thông Thiên Giáo Chủ căn bản không ở bên trong Cổ Long di chỉ.
Nói đúng ra, Cổ Long di chỉ vẻn vẹn chỉ là lối vào của bí tàng Thông Thiên Giáo Chủ mà thoi, mà không phải lối vào bí tàng Thông Thiên Giáo Chủ ở bên trong Cổ Long di chỉ.
Sức sáng tạo dạng này, quả thực có thể xưng thần kỳ.
Mặt đất dần dần run rẩy, mọi người thấy mặt đất dưới chân, từng người trợn mắt hốc mồm.
Đám người ở mặt trời đứng tại chỗ, từng người sững sờ.
Đông đảo võ giả ở mặt dưới ngẩng đầu nhìn bên trên bầu trời u ám xuất hiện từng đạo ánh sáng nhợt nhạt, cũng không biết nên làm cái gì.
- Nơi này chính là nơi quan trọng của trận pháp.
Nhìn thấy vị trí chỗ dưới chân Mục Vân đứng, Vô Cực Ngạo Thiên đột nhiên mở lời.
Trận pháp.
Mà cùng lúc đó, lối vào Cổ Long di chỉ ở mặt trời, Vân Lang một bộ bạch y, y quan trắng hơn tuyết, một tay phía trước, một tay phụ về sau, hờ hững nhìn hết thảy.
- Thiên Chủ, gia hỏa này...
- Ha ha...
Nhìn thấy Mục Vân cử động, Vân Lang lại cười nói:
- Ta biết, hắn sẽ phát hiện, hắn nhất định có thể tìm tới... Sư tôn, so với ngươi, ta tóm lại kém một bậc.
Chỉ là hiờ khắc này Mục Vân mới mặc kệ hết thảy.
Chân đạp đất mặt, từng ký tự cổ quái giờ phút này tản ra ba động mênh mông.
Cho dù hơn vài vạn năm, vẫn như thiết trí ban đầu.
- Thất Huyền Mê Thiên Trận.
Nhìn ánh sáng màu vàng dưới chân dần dần khuếch tán ra, trong lòng Mục Vân cũng hơi kinh ngạc.
Loại trận pháp này, đã không phải tiểu thiên thế giới đủ khả năng thiết trí.
Thông Thiên Giáo Chủ, ý muốn thông thiên, hiện tại xem ra, thực lực người này có thể xưng truyền kỳ.
- Muốn mở ra đại trận, một mình ta làm không được, các ngươi nếu muốn tiến vào bên trong bí tàng, cũng đừng đứng ở nơi đó xem náo nhiệt.
Mục Vân nhìn mấy đại Tôn Giả, mở miệng quát:
- Dựa theo ta nói đi làm, nếu không, dù ai cũng không cách nào tiến vào, chính các ngươi bàn đi.
- Làm thế nào?
Đế Văn cùng Đấu Vân Phong tiến lên một bước, mở miệng dò hỏi.
- Thất Huyền Mê Thiên Trận này chia làm bảy đạo chủ mạch, mỗi một đạo chủ mạch, tại thời điểm mở ra đều sẽ bộc phát lực phản phệ cường đại, cần triệt để trấn áp lại lực phản phệ kia, mới có thể mở ra đại trận.
- Tốt, ngươi nói thế nào, chúng ta làm thế đó.
Giờ phút này Vô Cực Ngạo Thiên cũng không do dự nữa, một bước tiến lên.
Không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Vân Lang quang minh chính đại mời bọn hắn tiến vào, xem ra cũng không phải hữu tâm để bọn hắn tìm tới bí tàng.
Mà bởi vì Vân Lang xác định bọn hắn không có khả năng tìm tới bí tàng.
Nhưng bây giờ xuất hiện Mục Vân một cái biến số, chỉ sợ chính Vân Lang cũng không nghĩ tới, Mục Vân lúc này xuất hiện, không chỉ có xuất hiện, còn một ánh mắt khám phá đặc thù bên trong Cổ Long di chỉ.
Vô Cực Ngạo Thiên mở miệng, mấy đại Tôn Giả khác đương nhiên cũng hô ứng Mục Vân.
- Tốt, ta cần bảy vị Tôn Giả, phân biệt đứng phía trên bảy đầu chủ mạch thiên can địa chi, triệt để trấn áp bảy đầu chủ mạch, ba vị Tôn Giả đi theo ta đứng ở chỗ trận nhãn, nghịch chuyển thiên địa.
Nghịch chuyển thiên địa?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, mọi người cũng không hiểu.
Ngọc Huy Nhân nói:
- Mục Vân, ngươi tốt nhất đừng trêu đùa chúng ta, nếu không....
- Nếu như ngươi không nguyện ý, có thể không tham gia, ta không có bức ngươi.
Nhìn Ngọc Huy Nhân, Mục Vân quát:
- Không có Ngọc Huy Nhân ngươi, lão tử có thể mở ra đại trận này như thường.
- Ngươi....
- Nói ít vài ba câu.
Vô Cực Ngạo Thiên giờ phút này cũng có chút tức giận.
Khổ Thiên điện mở ra, hắn còn không có tiến vào Thương Hoàng tiểu thế giới, hiện tại vì tiến vào bên trong thông thiên bí tàng, hắn đã hao phí quá nhiều tinh lực cùng thời gian.
Tứ nguyên phong địa cách Vô Cực tiểu thế giới hắn gần đây, một khi Hỏa Lựu chạy ra, trước hết nhất gặp nạn chính là Vô Cực tiểu thế giới của hắn.
Giờ phút này nhìn thấy Ngọc Huy Nhân còn ở nơi này nói nhao nhao, trong lòng của hắn đương nhiên khó chịu.
- Ngọc Huy Nhân, ngươi còn xem mình là đệ nhị Tôn Giả chúa tể tiểu thế giới thật sao?
Bốn Mắt Nhìn Nhau, Tia Lửa Bắn Ra (1)
Mục Vân khẽ nói:
- Ngươi nếu xem thường ta, đại khái có thể không làm bạn với ta, ta cũng không cần ngươi xuất thủ, bất quá bí tàng mở ra, Ngọc Huy Nhân ngươi mang theo võ giả Ma Ngọc tiểu thế giới tiến vào, cẩn thận võ giả tiểu thế giới khác chọc thủng cột sống các ngươi.
- Ta lại nói cho ngươi, ngươi nếu cảm giác Mục Vân ta cuồng vọng tự đại, có thể, chuyến này kết thúc, Huyết Minh ta cung nghênh đối đãi, Ngọc Huy Nhân ngươi có thể tự mình dẫn đầu toàn bộ lực lượng Ma Ngọc tiểu thế giới ngươi đi thử một chút bản lĩnh Huyết Minh ta bây giờ.
Mục Vân câu nói này có thể nói lực lượng rất.
Hắn xem như phát hiện, bên trong Thập Đại Tôn Giả hiện tại, Phương Thông Không, Luân Động Thương mấy người bọn hắn, còn xem Huyết Minh mình như quả hồng có thể tùy ý nhào nặn.
Không cho bọn hắn một chút ngoan thoại, bọn hắn không rõ, hiện tại Huyết Minh đáng sợ.
Không nói đến Mục Thanh Vũ cùng Thôn Thiên Hổ thực lực cường đại có thể bằng được hai đại Tôn Giả, vẻn vẹn là Huyết Minh hắn, hiện tại cũng không phải ai cũng có thể chà đạp.
Mục Vân chính là vì cường điệu địa vị của mình.
Hắn là Minh chủ Huyết Minh, mà Huyết Minh có tư cách bình khởi bình tọa cùng từng tiểu thế giới.
Nói những lời này, Mục Vân chỉ cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, mà mấy người Huyết Minh phía sau càng sảng khoái.
Có thể ở trước mặt quát lớn một vị Tôn Giả, loại cảm giác này, xác thực rất thoải mái.
Nghe đến lời này, sắc mặt Ngọc Huy Nhân lúc trắng lúc xanh.
Đúng lúc này Phương Thông Không, Độc Vạn Sơn mấy người cũng chạy đến, bầu không khí mới dịu đi một ít.
Vô Cực Ngạo Thiên cùng mấy người đại khái nói ý đồ Mục Vân, mọi người đều lộ ra thần sắc cổ quái nhìn Mục Vân.
- Tốt, chúng ta giúp ngươi.
Phương Thông Không cuối cùng mở lời.
- Sai, không phải giúp ta, là giúp chính các ngươi.
Bên trong ánh mắt Mục Vân hiện lên một vòng tinh quang, khẽ mỉm cười nói.
- Ngươi tốt nhất có thể mở ra!
Ngọc Huy Nhân cuối cùng biệt khuất nói một câu nói như vậy.
- Ta mở không ra, ngươi lại có thể làm ta như thế nào?
Mục Vân lại căn bản không để ý tới Ngọc Huy Nhân đe dọa.
- Ta sẽ giết ngươi.
- Hảo!
Ngọc Huy Nhân vừa nói dứt lời, Vô Cực Ngạo Thiên bốc lên khí thế cường đại, phẫn nộ gầm thét:
- Lần này tất cả mọi người đến tìm thông thiên bí tàng, Vô Cực Ngạo Thiên ta chỉ hi vọng các vị có thể liên thủ lại trước khi chưa tìm được bí tàng, nếu không tất cả mọi người đều lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, hiện tại nghe Mục Vân, ai nếu nói thêm nữa nửa chữ không, đừng trách Vô Cực Ngạo Thiên ta trở mặt vô tình.
Vô Cực Ngạo Thiên vừa dứt lời, toàn trường yên tĩnh.
Vô Cực Ngạo Thiên là ai?
Đệ nhất nhân tiểu thiên thế giới hiện nay! Chúa tể giả Vô Cực tiểu thế giới, Cung chủ Vô Cực Hóa Thiên Cung.
Ngay cả hắn đều nổi giận, ai còn dám nói cái gì.
- Các vị nhưng còn có dị nghị?
Vô Cực Ngạo Thiên liếc nhìn đám người, khuôn mặt lạnh lùng nói.
- Hừ!
Ngọc Huy Nhân chỉ hừ một tiếng, không có mở miệng.
- Mục Vân, ngươi nói tiếp đi!
Vô Cực Ngạo Thiên quay người nhìn Mục Vân, lại lần nữa nói.
- Ta hi vọng mọi người một hồi đều đồng lòng hiệp nghị, có chút sai lầm, chính là thất bại.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Làm phiền thập vị Tôn Giả, từ Vô Cực Ngạo Thiên đến Diệu Tôn Giả, các ngươi bảy người, dựa theo phương hướng ta chỉ bày ra tiến lên.
- Đế Văn tiền bối, Ma Kiệt Luân tộc trưởng, Đấu tông chủ, ba người các ngươi, lưu lại bên cạnh ta.
Mục Vân vừa dứt lời, ngón tay động một chút.
Tiếng bá bá bá vang lên, bảy đạo ánh sáng khuếch tán ra.
- Bảy vị, làm phiền theo sát bảy đạo ánh sáng, đứng ở bên trên vị trí thuộc về mình đi.
- Tốt!
Một cái chớp mắt, bá bá bá bảy đạo ánh sáng triệt để bay ra.
- Ba vị, bày ra hình thái tam giác, đứng quanh người ta, nghe ta phân phó là đủ.
Trên mặt Mục Vân giờ phút này lộ ra thần sắc trịnh trọng.
Trận pháp, từ trước đến nay đều cao thâm như vậy.
Người bày trận có khả năng vẻn vẹn chỉ là cảnh giới Vũ Tiên cảnh, nhưng có đôi muốn phá vỡ đại trận, cho dù võ giả Sinh Tử cảnh cũng cần hao phí cực lớn tâm thần.
Mà Thất Huyền Mê Thiên Trận, điên đảo thiên địa, thủ đoạn thông thiên, càng là từ Thông Thiên Giáo Chủ yêu nghiệt bực này bày trận, đương nhiên càng thêm thần thông quảng đại.
Thập Đại Tôn Giả liên thủ, Mục Vân vẫn bốc lên nguy hiểm.
Ngọc Huy Nhân còn tại líu ríu, một bộ dáng không vui lòng.
- Các vị, nghe ta hiệu lệnh, chỉ cần giữ vững phía trên chủ mạch của mình, nhớ lấy, nhất định phải ngăn chặn thất đại chủ mạch bắn ngược, nếu không, trận này không thể phá giải.
Tiếng Mục Vân to rõ, vang lên bên trong toàn bộ Cổ Long di chỉ.
- Ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ dốc hết toàn lực.
Vô Cực Ngạo Thiên lên tiếng, Mục Vân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
- Đã như vậy! Bắt đầu!
Vừa dứt lời, Mục Vân đập một chưởng vào bên trên mặt đất dưới chân.
Từng tiếng ầm ầm vang lên, trong chớp nhoáng, mặt đất tựa hồ cũng đang run rẩy.
Loại run rẩy này cũng không phải như trước đó, mà là tư thái tràn đầy buông thả và ba động không ngừng nghỉ.
- Mở!
Khẽ quát một tiếng, Mục Vân đứng ở giữa tam đại Tôn Giả, hai tay phát ra chân nguyên hội tụ thành từng đường vân quỷ dị.
Trận văn!
Thấy cảnh này, ba người Đế Văn cũng âm thầm kinh ngạc.
Tam đại Tôn Giả dù không phải cao thủ trận pháp, thế nhưng cũng có thể nhìn ra, giờ khắc này Mục Vân thi triển trận văn, chính là từ Tiên khí ngưng tụ, mà lại hết sức phức tạp cổ quái, bọn hắn tựa hồ căn bản chưa thấy qua.
Loại thủ đoạn cùng pháp môn này, có thể xưng cường đại.
Thực lực của Mục Vân còn muốn lợi hại hơn một ít so với bọn hắn tưởng tượng.
Công pháp kì lạ, thủ đoạn quỷ dị, đan thuật có thể nói là người dẫn đầu toàn bộ tiểu thiên thế giới, mà trận pháp chi đạo, tựa hồ cũng không đơn giản.
Gia hỏa này, quả thực là tam tê thiên tài.
Nói đúng ra, là tam tê cường giả đỉnh cao.
Mục Vân giờ phút này mới không có tâm tình suy nghĩ trong lòng mấy vị đại lão này đang suy nghĩ cái gì.
Thất Huyền Mê Thiên Trận.
Bảy đầu chủ mạch, hội tụ đến bên trong trung ương, dùng bảy đầu chủ mạch thu lấy lực lượng làm nguồn suối, toàn bộ trận pháp vận chuyển lực lượng lấy từ ngoại giới.
Loại trận pháp này, đừng nói thời gian vài vạn năm, chính là trăm vạn năm thời gian cũng sẽ không xuất hiện vấn đề gì.
Ngược lại thậm chí theo thời gian tăng trưởng, uy lực trận pháp sẽ càng ngày càng cường đại.
Trong tay Mục Vân, từng đạo trận văn dần dần tụ tập, hắn hiện tại chuẩn bị cứng rắn đánh mấy đạo trận văn này vào bên trong Thất Huyền Mê Thiên Trận, nhờ vào đó phá hư toàn bộ trận pháp ổn định.
Bất quá quá trình này, tất nhiên sẽ dẫn tới lực bắn ngược cực mạnh do trận pháp lúc đầu vận chuyển bình thường đã tạo ra, cho nên hắn cần Thập Đại Tôn Giả áp trận.
- Bắt đầu!
Mục Vân khẽ quát một tiếng, bảy đạo trận văn trong tay ầm vang đánh vào bên trong trận pháp.
Rầm rầm rầm...
Trong khoảnh khắc, toàn bộ trận pháp, oanh minh tiếng không dứt bên tai.
Tiếng lốp bốp để người ta chỉ cảm thấy toàn bộ trong đầu đều như là tiếng sấm cuồn cuộn.
Bốn Mắt Nhìn Nhau, Tia Lửa Bắn Ra (2)
Đông đảo bắt đầu lui lại, cách xa xa bảy đạo chủ mạch.
Đông đông đông...
Trong chớp nhoáng, bên trong bảy đạo chủ mạch huyễn hóa ra từng đạo thân ảnh hư ảo, giống như quỷ mị, nhào tới bảy vị Tôn Giả.
Càng là nơi quan trọng tròn đại trận, ba đạo hư ảnh quỷ mị vọt lao thẳng tới ba người Đế Văn.
Sự biến đổi này dẫn tới mấy người tại chỗ cảm giác được đất rung núi chuyển.
- Ngăn lại!
Trong tay Mục Vân xuất hiện lần nữa từng đạo trận văn, tam đại Tôn Giả xuất thủ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phía trên đại trận, tiếng oanh minh không dứt bên tai.
Thập Đại Tôn Giả triệt để giao thủ cùng đám quỷ mị kia.
Mà Mục Vân nửa ngồi ở trong hạch tâm mắt trận, cẩn thận quan sát chân nguyên ba động trong tay.
Ong ong ong thẳng tới trong tim Mục Vân.
Theo thời gian trôi qua, Thập Đại Tôn Giả giao thủ càng thêm kịch liệt.
Trên mặt Mục Vân, mồ hôi cũng là dần rơi xuống.
- Tiểu tử ngươi, đến cùng tốt chưa, chúng ta sắp không chống đỡ nổi nữa.
Rít lên một tiếng, từ phương xa vang lên.
Sắp không chống đỡ nổi nữa...
Nghe đến lời này, đám người hãi nhiên.
Ngay cả cấp bậc cường giả như Tôn Giả đều không thể chèo chống, lực phản phệ của trận pháp này đến cùng là mạnh mẽ cỡ nào?
Đáp lại hắn, chỉ có Mục Vân trầm mặc.
- Nhanh... Nhanh...
Mục Vân giờ phút này cẩn thận nhìn chân nguyên trong tay mình.
Dần dần, một đạo trận văn ngưng tụ lòng bàn tay.
Oanh...
Đột nhiên, phương xa truyền đến một tiếng nổ đùng đoàng, tựa hồ vị Tôn Giả nào đó giao chiến trở nên càng thêm kịch liệt.
- Ngay tại lúc này!
Đột nhiên, Mục Vân chụp được một đạo trận văn cầm trong tay.
Khanh!
Tiếng âm vang triệt để vang lên, trong lúc chụp được một đạo trận văn, cả người Mục Vân bị bắn lên.
Ông...
Thời gian nháy mắt này để toàn bộ đại trận triệt để phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tiếng ong ong ong không ngừng vang lên, ánh sáng nhợt nhạt dần dần trở nên ảm đạm, cuối cùng, trên mặt đất lưu lại một đường vân màu đen, tiếng tạch tạch tạch vang lên từ mặt đất dưới chân.
Nhất thời, toàn bộ Cổ Long di chỉ, bắt đầu đảo ngược.
Chuyển thiên động địa.
Giờ khắc này, mặt bên trên xoay tròn đến vị trí mặt ở dưới, mà mặt ở dưới thì hóa thành mặt ở trên.
Thế nhưng, khi thân thể đám người dạo qua một vòng lại phát hiện, mình vẫn như cũ một mực đứng trên mặt đất.
Nhưng mặt đất dưới chân lúc này bắt đầu phát sinh dị biến.
Tiếng khanh khanh khanh vang lên, từng đường vân bắt đầu thoái hóa, mặt đất từ vị trí trận nhãn bắt đầu chuyển hóa.
Một cái động sâu, bất ngờ xuất hiện.
Động sâu dùng vị trí Mục Vân trước đó làm trung tâm, dần dần khuếch tán ra đến, bảy đường vân xoay tròn tiêu tán.
Trong lúc đám người không ngừng lùi lại phát hiện, mặt đất mở ra, phía dưới hẳn là thế giới lúc đầu ở dưới mới đúng.
Nhưng bây giờ nhìn lại lại là hắc ám mênh mông vô bờ.
Bí tàng, mở ra.
Nghịch chuyển thiên địa, nguyên lai đây chính là nghịch chuyển thiên địa.
Mấy đại Tôn Giả bá bá bá bay trở về, nhìn mặt đất dưới chân, đều thở ra một hơi.
Mở!
Thông thiên bí tàng, rốt cục mở ra.
Mọi người thấy Mục Vân, trong mắt đều mang theo ánh mắt khiếp sợ.
Giờ phút này Mục Vân cũng không còn là hậu sinh vãn bối, mà là cường giả bình khởi bình tọa cùng bọn hắn, Minh chủ Huyết Minh.
- Thiên Chủ, thật mở ra...
Thấy cảnh này, trong mắt Trần Thiên Vũ mang theo rung động, cả người càng không thể tin nhìn phía dưới.
Mặt đất đường kính trăm trượng xuất hiện một cửa hang, âm phong đen nhánh, tràn đầy hương vị mê người.
- Đúng vậy, thật mở ra...
Vân Lang bồng bềnh tay áo, sợi tóc lay động, khóe miệng ngậm lấy một nụ cười nói:
- Không nghĩ tới, vẫn bị mở ra.
- Hạ lệnh xuống, chuẩn bị xuất phát, tiến quân... Thông thiên bí tàng.
- Vâng!
Mà lúc này giờ phút này nhìn cửa vào bí tàng, ánh mắt các đại Tôn Giả lộ ra cuồng hỉ.
Bọn hắn phí hết tâm tư, tiến vào bên trong Thương Hoàng tiểu thế giới, chính là vì bí tàng, mà Khổ Thiên điện, tới chậm một bước, nhưng bây giờ thông thiên bí tàng, tuyệt đối không thể lại bỏ lỡ.
- Đi!
Trong nháy mắt, võ giả đến từ từng người tiểu thế giới toàn bộ xông vào đến bên trong bí tàng.
Mục Vân đứng tại chỗ, nuốt vào một viên đan dược, điều chỉnh khí tức, mới chậm rãi đứng dậy.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Mục Vân nhìn đám người, chậm rãi nói.
Hưu hưu hưu...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, từng tiếng xé gió vang lên, một đám võ giả thân mang huyết y từ trên trời giáng xuống.
Một người cầm đầu, tóc dài xõa vai, thân mang bạch y, giống như đi bộ nhàn nhã, ôn tồn lễ độ.
- Mục minh chủ, đã lâu không gặp.
- Vân Lang, đã lâu không gặp.
Hai người bốn mắt tương đối, tia lửa vô hình giao hội bên trong giữa không trung, thành viên Huyết Minh trở nên khẩn trương lên.
- Ta biết Mục minh chủ hiện tại hận không thể giết ta, bất quá, chỉ sợ Mục minh chủ bây giờ còn chưa có thực lực này!
Vân Lang ha ha cười nói:
- Ta muốn tiến vào đến bên trong bí tàng, ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, đến thời điểm đó, hi vọng Mục minh chủ không cần chết ở bên trong.
Diệp Thu đứng ở một bên, nhìn Vân Lang, quát:
- Vân sư huynh, ngươi yên tâm đi, cho dù ngươi chết rồi, sư tôn cũng sẽ không chết.
- Diệp Thu sư đệ, năm đó ngươi thế nhưng là đồ đệ của Huyết Tôn, ta nhớ được Vân tôn giả thế nhưng rất ghét bỏ ngươi, hiện tại, ngươi lại bái vị này... người thừa kế Vân tôn giả làm thầy, không biết Huyết Kiêu ở dưới suối vàng có biết, có thể bị tức chết hay không, à, không đúng, là tức giận sống lại.
Nghe đến lời này, Diệp Thu giận không kềm được.
Diệp Thu cùng Vân Lang đều biết, Mục Vân chính là Mục Vân trước kia.
Thế nhưng chuyện này, thực sự không thể tưởng tượng, cho nên bọn hắn cũng dựa theo lí do hiện tại lưu truyền rộng nhất thoái thác - Mục Vân là bởi vì tiếp nhận truyền thừa Vân tôn giả mới tới tình trạng hiện tại.
Nhưng đáy lòng ba người lại tựa như gương sáng.
Trước mắt Mục Vân chính là Vân tôn giả ngày xưa chuyển thế tái sinh.
Vân Lang dù không biết Mục Vân đến cùng kinh lịch cái gì, thế nhưng hắn biết, vị sư tôn này của mình trước kia, chính là có thể làm được chuyện vượt mức bình thường.
Mà lần này, một lần nữa đạp lên hành trình, cho dù làm ra chuyện lại không thể tin, hắn cũng sẽ không kinh ngạc.
- Vân Lang.
Nhìn Vân Lang, Mục Vân hơi mở lời:
- Ngươi tốt nhất cầu nguyện, thừa dịp sớm tiến vào Tiên giới, nếu không... Ngươi nhất định chết trên tay ta.
Mục Vân nhàn nhạt dứt lời, tung người nhảy vào bên trong bí tàng phía dưới hố sâu không thấy đáy.
Đám người Huyết Minh, cũng là từng người đi theo sau.
- Mục Vân này, thực sự quá mức phách lối, so sánh cùng Thiên Chủ, chính là phế vật, quả thực là...
Ba...
Trần Thiên Vũ còn chưa nói xong, bộp một tiếng vang lên, một bàn tay Vân Lang đập vào trên mặt hắn dấu bàn tay, đỏ bừng để Trần Thiên Vũ ngốc tại chỗ.
- Thiên Chủ...
- Hắn, cũng là ngươi có thể nhục mạ sao?
Vân Lang vuốt vuốt bàn tay, nhìn phía dưới, thấp giọng nói:
- Đều nhớ kỹ cho ta, Mục Vân, các ngươi ai cũng không thể động, ai nếu là giết hắn, ta để các ngươi sẽ càng khó chịu hơn chết, mệnh của hắn... Là của ta.
- Vâng!
Một đám huyết sứ khom người đáp, ngay cả thở mạng cũng không dám thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận