Vô Thượng Thần Đế

Chương 1276: Tiên kiếm

- Chúng ta cũng đi!
Ma Kiệt Luân mang theo đám võ giả Cự Ma tiểu thế giới theo sát bay lên.
Đám người theo thứ tự chui vào đến bên trong thông đạo trước người lại không biết, lối đi này đến cùng thông hướng nào.
Vạn nhất ngoại giới còn tốt, vạn một không phải...
Vậy thì đồng nghĩa với là rùa bị bắt ở trong hũ.
Giờ phút này chiến sĩ giáp vàng kịp phản ứng, nhìn đám người tiến vào bên trong lối đi, rít lên một tiếng, đuổi theo.
Mà lối đi kia chỉ có cao hai mét, vừa dung nạp một người tiến lên.
Kim giáp võ sĩ thân cao ba mét, tứ chi càng tráng kiện, tiến vào bên trong thông đạo lại không ngừng đụng chạm nham thạch xung quanh.
Nhưng cũng bởi vì như thế, tốc độ mọi người tiến lên nhanh hơn chiến sĩ giáp vàng lại rất nhiều.
- Hi vọng phía trước không phải tử lộ.
Diệp Thu giờ phút này đột nhiên mở lời.
- Chớ nói nhảm!
Mục Vân thân ở phía trước quát lớn:
- Phía trước là tử lộ, vậy đoán chừng chúng ta sẽ lưu lại hơn phân nửa người tại nơi này.
Mặc dù biết một con đường phía trước thông ra ngoại giới, thế nhưng giờ khắc này, Mục Vân vẫn giả dạng làm bộ lo lắng.
Tam đại Tôn Giả giờ khắc này ở phía trước mỗi người mang theo võ giả tiểu thế giới của mình, sắc mặt có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
Lần này xem như chỉ lấy được bảo bối trong một đỉnh lô.
Bảo bối bên trong lô, ba người bọn họ chia đều, lần này xem như thu hoạch rất lớn.
Thế nhưng một kiện Tiên khí lại là thu hoạch càng thêm lớn, nhưng bọn hắn không có nắm chặt.
Thực sự đáng ghét.
Tâm tình ba người giờ phút này có thể nói rất khó chịu.
Tâm tình tốt nhất trừ Mục Vân ra không còn có thể là ai khác.
Thất chuyển ngọc lộ, thần nhưỡng bực này, đầy đủ trợ giúp hắn đề cao thực lực của không ít võ giả Vũ Tiên cảnh bên trong Huyết Minh.
Mà những tiên đan kia, nghiên cứu ra từng cái, đoán chừng không ít đan dược cũng có chỗ tốt cực lớn cho mấy người Diệp Thu.
Trước mắt các đại tiểu thế giới tiến vào Thương Hoàng tiểu thế giới, cái gì quan trọng nhất?
Thực lực!
Thực lực và cảnh giới đề thăng mới là việc cấp bách.
Trong lòng Mục Vân mặc dù vui vẻ, thế nhưng mặt ngoài vẫn bày ra bộ dáng thống khổ không chịu nổi, giống như chiến sĩ giáp vàng một quyền muốn mệnh hắn.
- Đi ra!
Ngay tại giờ phút này, phía trước đột nhiên truyền đến một hô tiếng ngạc nhiên.
Một đám người nhìn mình ở tại vị trí chân núi, từng người trợn mắt hốc mồm.
Thế mà đơn giản như vậy liền đi ra.
Phương Thông Không đi ở phía trước, nhìn ngọn núi kia, trên mặt đầy vẻ không cam tâm.
Cứ như vậy đi tới, trong lòng của hắn đương nhiên có rất nhiều không cam tâm.
Bất quá trước mắt cũng không có biện pháp nào khác.
Thực lực Kim gia chiến sĩ quá mạnh, trước đó ba người bọn họ liên thủ còn có thể đối kháng một hai, nhưng bây giờ, muốn lại đối kháng, quả thực là ý nghĩ hão huyền.
Khổ Hải Thiên Tôn, không hổ là lão hồ ly mấy vạn năm trước.
- Hừ, lần này mặc dù có chút thu hoạch, thế nhưng mất đi Tiên khí, thực sự đáng tiếc.
Phương Thông Không khẽ nói:
- Nhưng ta nghĩ, trong hai cái đỉnh khác nhất định cũng không phải không có vật gì, bảo vật trong đó, chỉ sợ đã bị người nhanh chân đến trước.
- Lúc ấy mọi người ở đây, có thể bài trừ hiềm nghi, thế nhưng kẻ đến sau...
Phương Thông Không vừa dứt lời, nhìn Mục Vân, trong mắt đầy hồ nghi.
- Phương Thông Không, ngươi có ý gì?
Huyết Vô Tình dù sao cũng quản lý Huyết Sát đảo, giờ phút này thanh thế không phải nhỏ, nói:
- Ngươi hoài nghi Mục minh chủ trước đó len lén tiến vào bên trong động phủ?
- Thế nào không có khả năng?
Phương Thông Không nói:
- Các ngươi cũng nhìn thấy, lối ra động phủ này rất bằng phẳng, căn bản không có bất kỳ nguy hiểm nào, hắn trước đó tiến vào, cũng không phải không có khả năng
- Mà về sau, hắn là người cuối cùng đến.
- Thông Không Tôn Giả làm gì cắn chặt Mục Vân ta không thả?
Mục Vân giờ phút này quát:
- Nơi này, ta cũng không phải rất quen thuộc, so với các ngươi tiến vào trước? Mà cho dù ta đạt được những bảo bối kia, đương nhiên sẽ rời khỏi nơi đây, làm gì trả lại?
- Đó là bởi vì ngươi căn bản ra không được, bên ngoài còn có Thôn Thiên Hổ trông coi, ngươi như thế nào trở ra? Mà ngươi cũng muốn trở về kiếm một chén canh, không đúng sao?
Nghe đến lời này, Mục Vân càng cười lạnh không thôi.
- Thông Không Tôn Giả, ngươi nói như vậy, vậy ta ngược lại muốn hỏi ngươi một chút, Bạch Nhận tông chủ của Tứ Phương tiểu thế giới ngươi vì cái gì từ đầu đến cuối không nhìn thấy hắn? Không phải muốn nói cho ta, Bạch Nhận tông chủ bị người giết đó chứ.
Vừa nghe Mục Vân nói lời này, ánh mắt Diệu Thiến và Ma Kiệt Luân hai người nhìn Phương Thông Không mang theo căm thù rõ ràng.
Phương Thông Không hôm nay không khỏi kỳ chút.
Một cường giả Thập Đại Tôn Giả, cớ gì một mực cắn Mục Vân không thả.
Mà Bạch Nhận quả thật một mực chưa từng xuất hiện.
Một vị cường giả cảnh giới Sinh Tử cảnh thất trọng cũng không phải đơn giản nói bị giết liền bị giết như vậy.
- Thông Không Tôn Giả, ta cũng rất tò mò, Bạch Nhận đi nơi nào?
- Đúng vậy!
Diệu Thiến cũng mở lời:
- Có muốn ta trợ giúp Thông Không Tôn Giả tìm một phen hay không?
- Bạch Nhận ở chỗ nào?
Phương Thông Không giờ phút này nhìn Thanh Bàng, Huyền Thiên cùng Chu Yên ba người phía sau, cũng mở miệng hỏi.
- Không biết.
Thanh Bàng cười khổ nói:
- Thời điểm lên núi, tất cả mọi người mất đi liên hệ, cuối cùng hội tụ tại đỉnh núi, mà không chỉ không thấy Bạch Nhận, Thanh Nghịch Vân cũng không thấy.
Nghe đến lời này, cả khuôn mặt Phương Thông Không đầy vẻ cổ quái.
Chẳng lẽ thật là hai người bọn họ lấy đi bảo vật trong hai đỉnh kia, sau đó trốn đi?
Vừa suy nghĩ như thế, trong lòng Phương Thông Không cũng bắt đầu mừng thầm.
Nếu quả thật như thế, lần này chính là Tứ Phương tiểu thế giới hắn kiếm bộn.
Trong một cái đỉnh lô ngay cả Tiên khí đều xuất hiện, bảo bối bên trong hai cái lô khác có kém à, có thể kém đến đâu chứ.
Nghĩ tới đây, tức giận trong lòng Phương Thông Không cũng giảm đi không ít.
- Hừ, trong quan tài kia đến cùng có cái gì, Tứ Phương tiểu thế giới ta không hứng thú dò xét, các vị, cáo từ trước.
Phương Thông Không hất tay áo dài, rời đi.
Mà bọn người phía sau cũng đuổi theo.
- Lão tổ tông!
Thanh Bàng đi theo nói:
- Không thấy Bạch Nhận Thanh Nghịch Vân, Chu Xảo Nhi và Huyền Kiệt thì không có nhìn thấy từ lúc ở mấy đại điện bên kia, không biết đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Hai tên phế vật này!
Phương Thông Không nói:
- Trước tạm thời mặc kệ bọn hắn ở nơi nào, Diệu Thiến và Ma Kiệt Luân hai người một mực ở cùng với ta, trong này, trừ hai người bọn họ, không ai có thể giết đến Bạch Nhận, việc cấp bách là xác định Bạch Nhận ở nơi nào.
- Thế nào xác định?
- Ra ngoài!
Phương Thông Không nói:
- Bên trong Khổ Thiên điện, cung điện mênh mông, bất quá chân chính bảo bối cũng chính là trong phần mộ này, giờ khắc này, chúng ta không thể nào đi điều tra trong phần mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận