Vô Thượng Thần Đế

Chương 3621: Kiếm Vũ Trận (2)

Một chiêu này gọi là Hỏa Thần Tam Điệp Chưởng, từng tầng từng tầng, ba tầng chưởng lực chồng lên nhau, điên cuồng đẩy ra, thẳng có uy thế của thiên địa phong lôi, vô cùng hung hãn.
Mục Vân thấy Dương Đỉnh Thiên đánh ra chưởng pháp hung mãnh, nhất thời đề phòng, lập tức buông Hỏa Thần đỉnh ra, móng vuốt bùn khổng lồ vung lên, va chạm cùng một chỗ với Dương Đỉnh Thiên.
Phanh một tiếng, Mục Vân ngạnh tiếp một chưởng của Dương Đỉnh Thiên, bùn đầm lầy ngăn trở hai tầng chưởng lực, nhưng còn có một tầng chưởng lực, hung hăng đụng vào thân thể hắn.
Trong chốc chốc, Mục Vân cảm thấy khí huyết trong cơ thể bốc lên, trì trệ một trận.
Dương Đỉnh Thiên cũng không thừa thắng xông lên truy kích, mà là vội vàng thu hồi Hỏa Thần đỉnh, miễn cho bị Mục Vân cướp đi.
Trận đấu này là hắn thắng một bậc.
Mục Vân vừa cùng Tiểu Minh Vương đánh xong, khí lực hao phí rất nhiều, hiện tại bị Dương Đỉnh Thiên chiếm tiện nghi, nếu không, hắn cũng sẽ không rơi vào thế bất lợi.
Mọi người Hắc Hổ bang thấy thế, sắc mặt đều ngưng trọng, trận chiến đấu này có chút khó giải quyết, nhìn bộ dáng Mục Vân, hiển nhiên không phải địch thủ của Dương Đỉnh Thiên.
- Mục Vân, ngươi bây giờ đầu hàng, ta có thể thả ngươi một con đường sống.
Dương Đỉnh Thiên chiếm thượng phong, nhưng cũng không truy kích, mà khuyên Mục Vân đầu hàng, bởi vì, hắn biết Mục Vân còn có lá bài tẩy, nếu như chém giết, cho dù mình thắng, cũng phải trả giá thảm trọng.
Kế hoạch tốt nhất, tự nhiên là Mục Vân đầu hàng, hắn có thể lấy được quyền quản lý Tinh Túc Hồ, đến lúc đó, hấp thu linh khí trong Tinh Túc Hồ, hắn có thể trùng kích Thánh Nhân đại vị cảnh.
Dương Đỉnh Thiên âm thầm tính toán, chỉ cần trùng kích đến Thánh Nhân đại vị cảnh, lại đi chém giết Mục Vân cũng không muộn, hiện tại không cần phải cá chết lưới rách.
- Nói đùa, ta thấy ngươi đầu hàng cũng không sai biệt lắm.
Mục Vân lạnh lùng cười, hóa chỉ làm kiếm, một chỉ giết ra, Tinh Hà gào thét, ngân mang chớp động, tinh sát kiếm khí sắc bén, ngang nhiên chém về phía Dương Đỉnh Thiên.
- Là ngươi bức ta, ngươi đã nhất định muốn muốn chết, đừng trách ta vô tình.
Dương Đỉnh Thiên cắn răng, đột nhiên lấy ra một trận đồ, đột nhiên trải ra.
Đồ án một trận pháp thần bí trải ra trên mặt đất, Mục Vân cùng Dương Đỉnh Thiên hai người, đều đứng ở bên trong trận pháp.
- Nhận trận cấp ba, Kiếm Vũ Trận, mở ra.
Dương Đỉnh Thiên hét mạnh một tiếng, trận đồ toàn diện mở ra, tản mát ra linh khí nồng đậm, chung quanh gió mát thổi qua, trên trời có từng giọt mưa rơi xuống.
Tiếng mưa tí tách, mưa rơi xuống đất, đinh một tiếng, không ngờ bật lên, hóa thành một thanh phi kiếm, xẹt qua hư không, xuy xuy vang lên, hướng Mục Vân tập kích mà đến.
Vô số giọt mưa, nhao nhao tung bay, phiêu phiêu tiêu sái, vừa chạm vào mặt đất, đã nảy lên, hóa thành phi kiếm to bằng ngón tay.
Trong nháy mắt, phi kiếm đầy trời nhảy múa, mấy ngàn mấy vạn thanh kiếm, mang theo hàn khí, điên cuồng giết tới Mục Vân.
Đạn Vũ Hóa Kiếm, vạn kiếm hoành không, một màn này phi thường hoành tráng, mọi người vây xem toàn bộ trợn tròn mắt, cửu đỉnh thương hành ngoại trừ tài đại khí thô ra, bí pháp cổ trận của bọn họ cũng rất nổi danh, hôm nay mọi người xem như mở rộng tầm mắt, có thể chứng kiến kỳ cảnh do nhận trận cấp ba tạo ra.
Nhưng muốn mở ra trận đồ cấp ba, cần hao phí rất nhiều thọ mệnh, Dương Đỉnh Thiên chỉ là Thánh Nhân trung vị cảnh, hắn làm sao chịu nổi tiêu hao khổng lồ như vậy?
Mọi ngưi nghi hoặc, lại nhìn thấy trên trận đồ Kiếm Vũ Trận, bày một cái bông tai.
U Hư nhĩ hoàn.
Một trong bảy món trang sức thượng cổ.
Dương Đỉnh Thiên cư nhiên dùng U Hư nhĩ hoàn làm tế phẩm, mở ra trận đồ.
Cứ như vậy, hắn không cần hao phí tuổi thọ bản thân, nhưng U Hư nhĩ hoàn bị hiến tế, trang sức thượng cổ tiếng tăm lừng lẫy này, từ nay về sau sẽ không còn.
- Đồ của ta.
Chu Thông nhìn thấy một màn này, nhất thời cảm thấy một trận thịt đau, U Hư nhĩ hoàn này vốn là đồ của hắn, nhưng hiện tại, Dương Đỉnh Thiên xuất ra hiến tế, bông tai này sẽ không còn.
Dương Đỉnh Thiên vì giết chết Mục Vân, thật sự đã điên rồi, dĩ nhiên nỡ hiến tế U Hư nhĩ hoàn, cũng muốn mở ra trận đồ cấp ba.
Kiếm Vũ Trận này, uy lực cực lớn, vô cùng tráng lệ, trên trời mưa rơi tung tóe, rơi xuống đất, vũ không hóa kiếm, vạn kiếm hoành không giết ra, đánh đâu thắng đó.
Dương Đỉnh Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Kiếm Vũ Trận đã mở ra, Mục Vân tất phải chết không thể nghi ngờ.
- May mắn tiểu tử kia còn chưa luyện hóa Minh Vương kiếm, nếu không kiếm vũ trận này của ta sẽ bị hắn ra một kiếm phá vỡ.
Dương Đỉnh Thiên âm thầm may mắn, hắn sợ Tiểu Minh Vương, nhưng không sợ Mục Vân, chính là đạo lý này.
Nếu như Tiểu Minh Vương ở đây, một kiếm đã có thể phá vỡ trận pháp của hắn, mà Mục Vân còn chưa luyện hóa Minh Vương kiếm, đối mặt với Kiếm Vũ trận của hắn tập kích, tự nhiên vô lực phản kháng.
Trong Dương Đỉnh Thiên Nhãn, Mục Vân đã là một cỗ thi thể, ngàn vạn phi kiếm ngang trời chém giết, chỉ sợ ngay cả Thánh Nhân đại vị cảnh cũng khó có thể ngăn cản.
Sắc mặt Mục Vân đột biến, trong nháy mắt Kiếm Vũ Trận mở ra, hắn đã nhanh chóng phản ứng lại.
Dung nham, tuyết, đầm lầy ba trang nguyên thư, toàn bộ thi triển ra.
Từng khối dung nham cự thạch, trong nháy mắt xây dựng lên, hình thành một đạo tường thành, tường thành này, dùng bùn đầm lầy gia cố, tầng ngoài lại bao trùm một tầng băng cứng thật dày, quả thực là cố định như kim cương.
Mục Vân khoanh chân ngồi xuống, dưới sự thủ hộ của tường thành, yên lặng khống chế Địa Nguyên Thư.
Xuy xuy...
Vạn kiếm ngang trời giết tới, hung hăng chém lên tường thành, tầng bên ngoài băng cứng vỡ ra, nhưng chung quanh hàn khí dâng lên, rất nhanh đem vết nứt bổ sung.
- Ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.
Dương Đỉnh Thiên hừ lạnh một tiếng, hai tay bóp quyết, Kiếm Vũ trận bộc phát ánh sáng chói lóa, từng giọt mưa to trên trời như hạt đậu, điên cuồng rơi trên mặt đất, sau đó bật nhảy, trong nháy mắt hóa thành phi kiếm, hung hăng giết về phía tường thành.
Mọi người chung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, trong ấn tượng của bọn họ, luận võ hẳn là giống như Chu Thông và Trần Hổ, ngươi chém ta một kiếm, ta chém một đao, từng chiêu từng thức đều rõ ràng.
Nhưng hiện tại, hình ảnh trước mắt, không khỏi quá hoành tráng một chút, mưa loạn bay tán loạn, vạn kiếm công thành, trong hư không tràn ngập tiếng kiếm khí bén nhọn, sau đó là tiếng nổ tung khi công thành, chấn động lòng người, làm cho người ta động dung.
Vạn kiếm công thành, cũng không công phá được tường thành của Mục Vân, ba trang Địa Nguyên thư trộn lẫn với nhau, lực phòng ngự thật sự cường hãn.
Địa thế khôn, đại địa hậu đức tả vật, trong tam nguyên chí bảo, Địa Nguyên Thư có được lực phòng ngự cực kỳ cường hoành, đây là thế nặng nề của đại địa, cho dù Dương Dỉnh Thiên vạn kiếm đồng loạt phát ra, trong thời gian ngắn, cũng không cách nào công phá phòng ngự của Mục Vân.
Dương Đỉnh Thiên cũng không kích động, vẫn như cũ duy trì vận chuyển kiếm vũ trận, vô số phi kiếm một phen sinh ra, hung hăng hướng tường thành công tới.
Khóe miệng hắn lộ ra mỉm cười, hắn biết, mình chắc chắn sẽ thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận