Vô Thượng Thần Đế

Chương 1342: Phá trận lên cầu

- Minh chủ!
- Mục Vân!
- Vân lang!
- Sư tôn!
Nương theo một tiếng nói vang lên, lần lượt từng thân ảnh xoay người.
Chỉ thấy Mục Vân một thân trường sam màu mực, bên hông thắt một đai lưng màu đen, tóc dài buộc lên, trên trán giữ lại một luồng sợi tóc, theo gió đong đưa.
Vẫn là dáng vẻ và bộ dáng này, không có bất kỳ biến hóa nào.
Mục Vân, xuất hiện.
- Tiểu tử ngươi, cuối cùng đã xuất hiện.
Đế Văn ha ha cười nói:
- Lại không xuất hiện, chúng ta sẽ đi khắp thế giới của đại bảo tàng này để tìm ngươi rồi.
- Tìm ta, bảo tàng? Cái gì bảo tàng?
Mục Vân có phần kinh ngạc nói:
- Ta tựa hồ vừa mới rời đi một đoạn thời gian thôi nha, phát sinh không ít chuyện nhỉ?
- Đó là đương nhiên.
Tiêu Doãn Nhi khẽ nói:
- Chàng thế nhưng không thấy, sắc mặt những võ giả các đại tiểu thế giới, từng người đều nhằm vào Huyết Minh chúng ta, cả Diệu Thiến đại sư....
Tiêu Doãn Nhi nói đến chỗ này, ngừng lại.
Mục Vân nhìn Diệu Tiên Ngữ, mỉm cười.
- Sư tôn, thật xin lỗi, gia gia của ta....
- Gia gia ngươi, ta mặc kệ hắn, ngươi là đồ nhi của ta, đi theo bên cạnh ta, sư tôn cho dù xuất hiện vấn đề gì cũng sẽ không để ngươi xảy ra vấn đề.
- Ừm!
Diệu Tiên Ngữ nhẹ gật đầu, mặt đầy kiêu ngạo.
Bất cứ lúc nào, Mục Vân đều là hậu thuẫn kiên cường của nàng, một ngày làm sư, cả đời là cha.
Mục Vân đối đãi nàng, thủy chung coi nàng thành đồ đệ mình thương yêu nhất, chưa từng có bởi vì thái độ gia gia của nàng mà phát sinh cải biến.
- Hảo, xảy ra chuyện gì? Nói với ta, nhìn các ngươi từng người sầu mi khổ kiểm, sợ là bị người ta hố rồi?
Diệp Thu đứng ra nói:
- Sư tôn, ngươi thế nhưng không biết, tòa trận pháp này khá quỷ dị, ngay cả Ngọc Huy Nhân tên kia đều không vượt qua nổi, hiện tại Độc Vạn Sơn mang theo đông đảo võ giả tiểu thế giới, tiến vào.
- Trận pháp này rất quỷ dị, chúng ta cũng nhìn không thấu, không dám xông vào.
- Trận pháp?
Mục Vân mỉm cười, trên mặt mang vẻ hưng phấn, ha ha cười nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không biết, ta thích nhất chính là phá trận?
- Đó là đương nhiên, Vân ca ngươi lợi hại nhất!
Vương Hinh Vũ cười khanh khách.
- Lúc ta không có ở đây, khi nhục các ngươi, hiện tại ta ở đây, đương nhiên để bọn hắn khó coi.
- Ngươi ngược lại rất tự tin, trận pháp này, ngươi có thể giải sao?
Ngay giờ phút này, một giọng nói mang theo chút lãnh mạc, đột nhiên vang lên.
Minh Nguyệt Tâm.
Nhìn thấy Minh Nguyệt Tâm, Mục Vân đắng chát cười nói:
- Ta còn tưởng rằng nàng và đám người các tiểu thế giới cùng một chỗ tiến vào bên trong bí tàng chứ.
- Ta đây không phải chờ lấy Mục minh chủ ngươi đến phá giải trận pháp sao?
Nhìn Mục Vân, Minh Nguyệt Tâm cười nói.
Chỉ là nụ cười này rơi vào trong mắt người khác, lại là một loại ý tứ khác.
Tiêu Doãn Nhi và Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo ý tứ khác, chỉ là ý kia lại để Mục Vân cảm giác thân thể băng lãnh.
Mục Vân quay người lại, nhìn hai người, trợn mắt hốc mồm.
Hắn chuyện gì cũng không có làm, bây giờ lại đến phiên trên người mình, đây quả thực là oan uổng.
- Hiện tại không tính việc này toán với chàng, đợi lần này trở lại, chàng mới hảo hảo giải thích đi.
- Hừ, hoa tâm đại tặc, đã nói xong....
Tiêu Doãn Nhi cùng Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vân, hừ hừ, tức giận không thôi.
Mục Vân trong chớp nhoáng này chỉ cảm thấy lòng mình đầy đắng chát.
Chuyện này là sao?
- Mục minh chủ, có thể phá trận liền tranh thủ thời gian phá trận đi.
Minh Nguyệt Tâm giờ phút này thúc giục.
- Đúng vậy, Mục minh chủ, người ta thế nhưng là chờ sốt ruột nha.
Tiêu Doãn Nhi lúc này ngữ khí bất thiện nói.
Vương Tâm Nhã há to miệng, cuối cùng vẫn không có mở miệng.
Mục Vân bất đắc dĩ nhìn mọi người xung quanh, lại phát hiện, giờ khắc này, bọn người Đế Văn bày ra dáng vẻ việc không liên quan đến mình, treo lên tư thái thật cao, hoàn toàn không để ý tới.
- Diệp Thu, chàng về sau cũng không thể giống như sư tôn chàng, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi...
Huyền Nguyệt Lăng chân thành nói.
- Nàng yên tâm, Nguyệt nhi, ta chỉ yêu một mình nàng.
Nhìn đồ đệ giờ khắc này cũng là một bộ dáng tiểu nhân đắc chí, Mục Vân nhìn một vòng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
- Chuyện này là sao?
Mục Vân cuối cùng thở dài một hơi, đi về phía trước.
- Trận pháp này, tên là âm Dương Huyền Thiên Đại Trận, một chủ âm, một chủ dương, âm dương điều hòa, mà đại trận dùng chín mươi chín ngàn chín trăm chín mươi chín (99999) khối Nhiếp Hồn Thạch tổ kiến, đừng nói Thập Đại Tôn Giả, cho dù cường giả vừa bước một bước vào cảnh giới Tiên nhân cũng căn bản không thể thừa nhận.
Mục Vân nhìn đại trận, mở lời.
Minh Nguyệt Tâm lại không nhịn được nói:
- Trận pháp này cường đại, chúng ta không muốn biết, chúng ta chỉ muốn biết, Mục minh chủ có thể phá vỡ hay không?
Nghe đến lời này, Mục Vân vừa định phát tác, lại nhìn thấy những người khác nhìn mình chằm chằm, ý tứ đại khái cũng chính là cái dạng này, không có tính tình.
- Có thể.
Mục Vân cười nói:
- Bất quá mọi người nhất định phải nghe theo chỉ huy của ta, không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, hiểu chưa?
- Được!
- Được!
Nhìn thấy đám người nhất trí trả lời, Mục Vân chỉ cảm thấy, minh chủ như mình này tựa hồ thực sự quá oan uổng.
Giờ khắc này, căn bản không có một tia uy nghiêm.
- Tốt, đã như vậy, mọi người toàn bộ nghe theo Mục minh chủ hiệu lệnh, thông qua trận này.
Đế Văn cũng ha ha cười nói.
- Không sai!
Đấu Vân Phong nói:
- Những tên kia, tốn hao một trăm ức cực phẩm linh tinh, chỉ cảm thấy mình kiếm bộn, chúng ta lại một chút đều không tốn.
- Ha ha...
Mọi người trong lúc nhất thời cười ha ha.
Mục Vân thu liễm ý cười, sải bước ra.
Từng tiếng ầm ầm lúc này bỗng nhiên vang lên, Mục Vân đứng tại một khối màu đen trên sàn nhà.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, sàn nhà sụp đổ, từng xích sắt màu đen bay tới.
Đối mặt xích sắt, Mục Vân lại không chút nào phản kháng, mặc cho xích sắt một mực khóa lại thân thể hắn.
Khanh khanh...
Lập tức, dưới sàn nhà toàn bộ màu đen, từng tiếng âm vang vang lên, sàn nhà triệt để bao trùm thân thể Mục Vân, biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng dần dần, đám người lại phát hiện, toàn bộ sàn nhà dần dần thẩm thấu ra một vòng ánh sáng tinh thể sáng tỏ.
Những tinh thể ánh sáng dần dần bay lên, tiếng âm vang khuếch tán ra.
Chỉ thấy trên sàn nhà ban đầu màu đen thế mà xuất hiện một tinh thể cầu nối sáng tỏ.
Những tinh thể cầu nối dần dần bay lên, phía trước tại người ngưng tụ thành một cầu dài tinh thể sáng tỏ.
Oanh...
Đột nhiên, dưới sàn nhà màu đen, một tiếng oanh minh vang lên, bóng dáng Mục Vân xuất hiện từ trong tiếng oanh minh.
- Mọi người nhanh lên cầu.
Mục Vân không nói hai lời, mở miệng.
Tiếng rầm rầm vang lên, lần lượt từng thân ảnh lao nhanh mà đi trên cầu phía trên lao nhanh mà đi, thấy cảnh này, khóe miệng Mục Vân mang theo một tia mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận