Vô Thượng Thần Đế

Chương 2246: Hỗn Loạn Từ Tràng

- Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn tự khoe là đại môn phái Kiếm Tông, độc chưởng Kiếm Vực, tự cho là mình rất đáng gờm, thế nhưng chưa từng nghĩ tới, từ vạn năm trước, bọn hắn đã nguyên khí đại thương.
Sắc mặt Cung Tàng trắng nõn, dáng người to con, cười lạnh nói:
- Bởi vì Mục Vân Tiên Vương, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn tổn thất bao nhiêu Tiên Vương cường giả, làm cho cảnh giới phong chủ hiện tại đều không phải đỉnh cấp Tiên Vương, hai vị Thiên Kiếm Tử trở về, hiện tại cũng đang bế tử quan, căn bản vô dụng.
- Chỉ cần Vũ Hóa Thiên Cung chúng ta cùng Huyết Sát thần giáo liên hợp, Triệu Vực cùng Cửu Nguyên Vực không nhúng tay vào, chúng ta ăn chắc Kiếm Môn.
Cung Tàng nói, trên mặt toát ra một tia cười lạnh.
Mà giờ khắc này, bên trong thành trì, Mục Vân và Hàn Vũ đại chiến đã đến mức độ kịch liệt.
Lần lượt, Hàn Vũ muốn khống chế lại Mục Vân, thế nhưng căn bản bất lực.
Thân ảnh Mục Vân linh hoạt đa dạng, hắn căn bản không có cách nào khống chế Mục Vân.
Ngược lại tiểu tử này, mỗi lần đào thoát, dựa vào thương pháp nhìn như vụng về của mình, lại mang cho hắn nguy hiểm.
Cái này khiến hắn rất mất mặt.
Hắn là cường giả cảnh giới Đại La Kim Tiên của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, mà Mục Vân còn chưa tới Đại La Kim Tiên, nếu để cho Mục Vân chạy, lần nữa gặp lại, Mục Vân nhất định xa xa vượt qua hắn.
Chỉ là Mục Vân sẽ chạy?
Hiển nhiên sẽ không.
Hắn muốn giết người, làm sao sẽ chạy.
Mạnh nhất ở nơi đây bất quá chỉ là La Uyên, Cung Tàng, Vưu Thiên Tâm ba người.
Ba người này là nhị phẩm Đại La Kim Tiên.
Trừ phi ba người xuất thủ, hắn sẽ cân nhắc đào tẩu, nếu không, vẻn vẹn là Hàn Vũ, vô luận như thế nào, không có khả năng bức bách hắn chạy trốn.
- Đáng chết!
Giờ khắc này, Hàn Vũ càng giận, hắn đã không kiên nhẫn.
- Mục Vân, ngươi bây giờ, còn chưa đủ để càn rỡ ở trước mặt ta, không đủ, mãi mãi cũng không đủ.
Hàn Vũ gầm thét, khí tức toàn thân bộc phát.
Giờ khắc này, lực lượng trong người hắn đang bắt đầu phá giả từng tầng từng tầng.
Một cỗ lực lượng mạnh mẽ tràn ra, cho người ta một loại rất cảm giác bị đè nén.
Mục Vân hiện tại không thể không cẩn thận từng li từng tí nhìn Hàn Vũ.
Người này dù sao cũng là cảnh giới Đại La Kim Tiên, cho hắn đã ngưng tụ Đại La Kim Thân, thế nhưng vẫn con chênh lệch rất lớn nếu so với Đại La Kim Tiên chân chính.
Lần này, quan trọng nhất là dựa vào tay trái của mình tản mát ra cường hoành lực lượng.
Tay trái của Phật Đà thực sự quá mạnh.
Tay trái cầm Trường Hồng Quán Nhật Thương, Mục Vân thậm chí cảm giác cả người mình không giống như Kim Tiên, mà là Tiên Vương.
Mà tay trái phong ấn tam đại Ma Vương, có như thế nào đơn giản?
Bất quá bây giờ kết hợp với cánh tay của mình, không biết đến cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Có lẽ là một cơ duyên, thế nhưng cũng có thể là một nguy cơ, Mục Vân hiện tại cũng không nói rõ.
- Hàn Vũ, ngươi không phải đối thủ của ta, để La Uyên ra đi, việc này, ta lười giải thích, ai đúng ai sai, người sáng suốt đều biết, ta giết bọn người La Trung Hải, đó là bọn họ tự mình muốn chết.
Mục Vân mở lời:
- Ta khuyên ngươi vẫn là để La Uyên ra tay đi, nếu không, ngươi cũng là là vong hồn dưới tay của ta.
- Ngươi làm càn!
Mục Vân quát to vang vọng bên trong toàn bộ thành trì, phàm là người muốn nghe, đều có thể rõ ràng nghe được.
Cho dù không muốn nghe cũng có thể nghe được rõ ràng.
Đây quả thực là trần trụi đánh hắn mặt.
- Chịu chết đi!
Giờ khắc này, Hàn Vũ cùng Mục Vân trò chuyện nửa ngày, tựa hồ chuẩn bị kỹ càng hậu thủ, khẽ quát một tiếng, tiến lên, lực lượng toàn thân tuôn trào.
Tầng tầng lớp lớp không gian ba động khuếch tán ra, Hàn Vũ không nói hai lời, xung quanh thân thể lặng yên khuếch tán một cỗ từ trường vô hình.
- Hàn Vũ Hỗn Loạn Từ Tràng.
CUNG Tàng xa xa nhìn thấy cảnh này, cười nói:
- Mục Vân khó lường, thế mà ép Hàn Vũ thi triển ra tuyệt kỹ Hỗn Loạn Từ Tràng áp đáy hòm của mình.
Nghe đến lời này, mấy người còn lại đều có chút không hiểu.
Cung Tàng cười nói:
- Hỗn Loạn Từ Tràng của Hàn Vũ rất nổi danh, gia hỏa này trời sinh là một tên điên, từng trải qua một lần lịch luyện, tiến vào một mảnh tử địa, một lần tình cờ lĩnh ngộ được Hỗn Loạn Từ Tràng, thực lực tiến nhanh, bước một bước vào cảnh giới Đại La Kim Tiên.
- Nghe nói một khi thi triển Hỗn Loạn Từ Tràng, bên trong không gian mà Hàn Vũ đủ khả năng chưởng khống, khắp nơi đều là khu vực nhiễu loạn thiên địa Tiên khí cùng linh khí quỷ dị, tiến vào bên trong, không phân đông nam tây bắc, không có quan niệm thời gian, tựa như bị người cất vào trong không gian giới chỉ, nhưng Hỗn Loạn Từ Tràng cũng không an ổn giống như trong không gian giới chỉ.
Cung Tàng nhìn hết thảy, cười nhạt nói:
- Xem ra Mục Vân thật có có chút tài năng, khó trách Lâm Văn Hiên để ý hắn, ngươi đừng nói, ta còn thực sự có chút hứng thú đối với hắn.
Mà giờ khắc này, hai người giữa không trung lần nữa giao thủ.
Trong nháy mắt Hàn Vũ xông ra, có một cỗ lực lượng vô hình ngưng tụ bốn phía thân thể của hắn.
Mà dần dần, lực lượng ngưng tụ càng ngày càng nhiều, dần dần bao phủ Mục Vân.
Nháy mắt, Mục Vân cảm giác được thân thể của mình tựa hồ chìm vào bên trong luyện ngục.
Lực lượng hỗn loạn xung quanh xáo trộn hết thảy nhận biết của bản thân.
Nhận biết về không gian, nhận biết về thời gian, nhận biết về đến hết thảy thiên tài địa bảo mà sưu tập đối theo đoạn đường này đi tới.
Khi loại cảm xúc để người mê loạn kia dần dần khuếch tán, thần trí Mục Vân cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Thấy cảnh này, khóe miệng Hàn Vũ mang theo ý cười âm trầm.
Mục Vân lợi hại hơn nữa lại như thế nào?
Một khi hắn thi triển thủ đoạn chân chính của mình, Mục Vân vẫn muốn chết.
Nhưng ngay khi Hàn Vũ một bước tới gần Mục Vân, đột nhiên, một tiếng xé gió vang lên.
Chỗ tay trái Mục Vân đột nhiên bắn ra ra ánh sáng vạn trượng.
Sáng ngời dâng lên, cả người mục vân lúc này giống như chân đạp thánh trì, tay cầm tinh nguyệt, toàn thân tràn ngập khí tức cường đại thần thánh.
- Cái này... Không có khả năng.
Hàn Vũ kinh ngạc nói:
- Cho dù nhị phẩm Đại La Kim Tiên bị Hỗn Loạn Từ Tràng của ta bao phủ lại cũng không có khả năng cử động, đây là lực lượng gì?
Hàn Vũ hiện tại khẩn trương không thôi.
Đây là lần đầu tiên Hỗn Loạn Từ Tràng của hắn xảy ra vấn đề.
Thế mà bởi vì Mục Vân, Hỗn Loạn Từ Tràng của hắn không có lực thống trị điên cuồng như ngày xưa.
- Diệu!
Mục Vân hiện tại lại quan sát tay trái của mình.
Tay trái giờ đang phóng ra từng đạo ánh sáng, ánh sáng xung quanh thân thể hắn được truyền từ trong tay trái này.
Những ánh sáng kia mang theo khí tức để người thành tín bái phục, cả chính Mục Vân cũng không thể không thừa nhận, khi cảm nhận được cỗ khí tức kia, sự cao ngạo của hắn cũng thành tâm cúi xuống.
- Tay trái Phật Đà chẳng lẽ mạnh mẽ như vậy sao?
Mục Vân nhìn tay trái, nhất thời vung vẩy Trường Hồng Quán Nhật Thương trong tay.
Trong nháy mắt, lực lượng cuồng bạo, khuếch tán ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận