Vô Thượng Thần Đế

Chương 1046: Thất đại lão tổ (1)

- Lão tổ tông
Nhìn người nọ, Mộc Hướng Thiên cũng không dám khinh thường, vội vàng chắp tay hành lễ.
Lại là một vị lão tổ tông.
Thần Mộc tông lão tổ tông - Mộc Thiên Nhai.
Người xưng Thiên Nhai Thần Quân.
- Lão già mấy ngàn năm tính xấu, để hắn đổi, trừ phi là thiên địa sụp đổ.
Một tiếng hừ lạnh vang lên lần nữa, trong chốc lát, thân ảnh một lão bà bà bất ngờ xuất hiện.
Thiên Thủy phái lão ẩu - Thủy Hóa Nhất, người xưng Hóa Nhất tiên tử.
- Ha ha, có náo nhiệt, Kim La Sơn ta nhất định có mặt.
Kim La Sơn?
Tiền nhiệm môn chủ Kim Môn, Kim Sơn lão tổ!
- Kim La Sơn, mỗi lần xuất hiện ngươi đừng hô hô được hay không, cẩn thận Bạt Thiên gõ lão cốt đầu của ngươi.
Kim La Sơn xuất hiện, một thân ảnh ngay sau đó xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Tiên Nham các lão tổ - Thạch Trạch Thiên, người xưng Thiên Thạch lão nhân.
Trong một khoảnh khắc này , Bạt Thiên lão tổ, Vô Mệnh lão tổ, Thiên Nhai Thần Quân, Hóa Nhất tiên tử, Kim Sơn lão tổ, Thiên Thạch lão nhân.
Sáu tồn tại cường đại cấp bậc lão tổ tông bất ngờ xuất hiện.
Giữa sân một ít tiểu bối nhìn thấy những đại năng chỉ tồn tại trong lời đồn, cảm giác tâm hoa nộ phóng.
Những người này, đều tồn tại ở bên trong truyền thuyết.
Thế nhưng ai có thể nghĩ tới, hiện tại, tại nơi này, sáu người thế mà đồng thời ra mặt.
- Các ngươi năm lão hồ ly, không tự mình ra tay, để hậu bối xuất thủ, ta thấy những tiểu bối phía sau lưng các ngươi cũng không ra sao, nếu không, cũng không cần các ngươi xuất thủ?
Bạt Thiên lão tổ khẽ nói.
- Bạt Thiên, ngươi lời này thế nhưng không đúng.
Thiên Nhai Thần Quân ha ha cười nói:
- Rõ ràng là lần này ngươi xuất thủ trước, nếu không năm người chúng ta làm sao có thể tụ tập đủ đây?
- Lão già thích ngậm máu phun người, luyện mấy ngàn năm, nói tới nói lui, đương nhiên là chữ chữ dối người.
Hóa Nhất tiên tử giờ phút này mở miệng, nhìn Bạt Thiên, hừ khẽ nói.
- Thủy Hóa Nhất, ngươi không cần bởi vì ta giết tình lang ngươi mà ghi hận mấy ngàn năm chứ!
Bạt Thiên lão tổ nói.
- Mấy ngàn năm? Cho dù vạn năm, ta cũng sẽ ghi nhớ ngươi, hừ!
Thủy Hóa Nhất rõ ràng từng có qua ân óan với Bạt Thiên lão tổ, nói tới nói lui, cũng rất không khách khí.
- Vậy ngươi cho dù ghi nhớ lão phu, lão phu ngược lại muốn nhìn xem, ngươi có thể như thế nào.
Bạt Thiên lão tổ hừ một tiếng, bá đạo nói.
- Bạt Thiên, lần này năm người chúng ta cũng không xuất thủ, ngươi lại xuất thủ, cái này tựa hồ không hợp tình lý?
Kim Sơn lão tổ tiếng như sấm, cười ha ha nói:
- Chuyện bọn tiểu bối cứ để bọn tiểu bối đi giải quyết, không phải sao?
- Không sai!
Thiên Thạch lão nhân muộn thanh muộn khí nói:
- Xem ra chỉ là một Mục Vân đã bức bách ngươi không thể không ra tay, thế nhưng kết quả đây? Người ngươi muốn bảo vệ, thế mà bị tiểu tử này, ở trước mặt ngươi, tự tay cho giết.
Thiên Thạch lão nhân vừa nói lời này, Bạt Thiên lão tổ nổ tung.
- Thạch Trạch Thiên, ngươi cái lão thất phu, nói thêm câu nữa?
Bạt Thiên lão tổ hừ hừ nói.
- Ta nói lại như thế nào?
Thiên Thạch lão nhân nói:
- Xuất thủ đối với tiểu bối, ngươi thật không muốn mặt!
- Lão phu chính là xuất thủ, ngươi có thể làm gì được ta?
Sắc mặt Bạt Thiên lão tổ phát lạnh, nhịn không được quát:
- Nếu ngươi không phục, liền cùng ta đánh một trận chiến, Mục Vân chém giết ba vị thiên tài Ngũ Hành thiên phủ ta, ta giết hắn một mạng, ba mệnh đổi một mạng, hắn kiếm bộn.
- Mệnh cũng không có, nơi nào kiếm bộn rồi?
Hỏa Vô Mệnh khẽ nói:
- Mục Vân là đệ tử Hỏa Hành sơn ta, đệ tử Ngũ Hành thiên phủ ngươi tài nghệ không bằng người, chết rồi, hiện tại Bạt Thiên lão tổ ngươi lại xuất thủ, là ý gì?
- Ta chính là xuất thủ, ngươi muốn làm sao?
Chuyện cho tới bây giờ, Bạt Thiên lão tổ một bộ thể hiện rõ, ta muốn giết Mục Vân, ngươi có thể làm gì được ta, căn bản không phân rõ phải trái.
- Lão già, hôm nay ngươi không giết ta, ngày sau, ta định để ngươi cúi đầu nghe theo, tận tâm chỉ bảo!
Mục Vân giờ phút này đình chỉ đau nhức lăn lộn, nằm rạp trên mặt đất, nhìn Bạt Thiên lão tổ cao cao tại thượng, thầm hận nói.
Cảnh giới Sinh Tử cảnh lục trọng, Bạt Thiên lão tổ, còn kém xa Vân Lang.
Chỉ là hắn lúc này, mới vừa tiến vào đến Vũ Tiên cảnh thập trọng, bất quá chỉ có tính mệnh mấy trăm năm, sử dụng Đại Tác Mệnh Thuật, căn bản không có khả năng.
Mục Vân thầm hận.
Nếu như hắn bây giờ có được thực lực cường đại, gia hỏa mở miệng ngậm miệng vô cùng bá đạo này, nói một câu liền cho hắn một bàn tay, để hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Đáng ghét, thực lực, lại là thực lực.
Mục Vân tức giận không thôi.
Thực lực cường đại mới có thể bảo tồn mặt mũi của mình, bảo tồn tính mạng của mình, nếu không, chỉ có thể như vậy, biến thành dê đợi làm thịt.
- Bạt Thiên lão tổ, ngươi muốn khai chiến thật sao?
Vô Mệnh lão tổ nói:
- Ngươi nếu tịch mịch ngứa tay, ta có thể chơi cùng ngươi một chút!
Mặc dù cảnh giới Bạt Thiên lão Tổ cao hơn hắn ra một trọng, nhưng luận thực lực chân chính, hắn thật không e ngại Bạt Thiên lão tổ.
- Chơi một chút, vậy liền chơi một chút!
Bạt Thiên lão tổ tính tình nóng nảy, giờ phút này nào có thể chịu đựng Hỏa Vô Mệnh khiêu khích, sải bước đấm ra một quyền.
Hỏa Vô Mệnh nhìn thấy Mục Vân thiên tư siêu phàm, mà bây giờ bên trong Hỏa Hành sơn đã không có hạch tâm đệ tử nào khác xuất chúng, Mục Vân không thể xuất hiện ngoài ý muốn.
Cho nên lần này, vô luận như thế nào, hắn đều muốn bảo vệ Mục Vân.
- Hai người các ngươi chơi nhiều không có ý nghĩa, mọi người cùng nhau chơi mới có ý tứ!
Nhìn thấy Bạt Thiên lão tổ muốn ra tay với Hỏa Vô Mệnh, bốn vị lão quái vật khác cũng động thủ.
Nhất thời, năm thân ảnh lao thẳng tới Bạt Thiên lão quái.
Chỉ là, nhìn thấy năm người vọt tới, Bạt Thiên lão tổ căn bản không sợ hãi.
- Hừ, sợ các ngươi không đánh!
Quát khẽ một tiếng, Bạt Thiên lão tổ xông ra, khí thế toàn thân tăng vọt, như là chiến thần ngạo thị quái thiên.
Oanh...
Trong chốc lát, sáu thân ảnh đụng vào nhau.
Trong khoảnh khắc, tất cả kiến trúc ở toàn bộ Ma Quỷ thành bi lần đụng chạm này tác động, phá thành mảnh nhỏ, sụp đổ.
Những đệ tử giữa sân, nếu không phải được cường giả Sinh Tử cảnh tông môn bảo vệ, đã sớm hóa thành tro bụi trong dư âm sáu người giao thủ.
Cho dù như thế, áp bách cường hoành cũng khiến cho đệ tử tại chỗ cảm nhận được thân thể run rẩy, cố gắng chống cự, một ít đệ tử càng nhịn không được phun ra ngụm máu tươi.
Cũng may trước mặt Mục Vân còn có Cửu Nhi thủ hộ, một bức màn vô hình che chắn, để cho Mục Vân không có nhận bất kỳ xung kích nào.
Nếu không chỉ sợ dưới một kích này, Mục Vân sẽ mất mạng.
Hai phe sáu người, cũng không đại chiến thế kỷ, vừa chạm vào không thể vãn hồi như trong tưởng tượng.
Ngược lại sáu thân ảnh sau khi trải qua một lần va chạm mạnh, thế mà mỗi người lui trở về vị trí của mình, triệt để an tĩnh lại.
Nhưng phía dưới yên tĩnh bực này, đám người lại phát hiện, giữa sân không còn sáu người, mà là bảy người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận