Vô Thượng Thần Đế

Chương 1257: Quy Bối Kim Giáp (2)

- Đáng chết, hai gia hỏa này dẫn tên to con kia tới đây.
Ma Phàm cũng thấy cảnh này, không khỏi hùng hùng hổ hổ nói.
- Thanh Bàng, ngươi đây là ý gì?
Ma Thiên Đại Đế thấy cảnh này, nhịn không được quát.
- Ngươi không thấy được ta bị súc sinh này truy đuổi à?
Tiếng nói của Thanh Bàng thật xa đã truyền đến, quát:
- Đại gia hỏa này, ta chỗ nào có thể chống cự qua, đương nhiên nhiều thêm một vài người tách ra hấp dẫn lực chú ý của nó.
- Cho nên ngươi tìm tới chúng ta? Muốn để chúng ta chết cùng ngươi?
- Vậy cũng không phải.
Thanh Bàng ha ha cười nói:
- Ta chỉ muốn làm giảm phong hiểm xuống một ít, Ma Thiên Đại Đế, tốt xấu gì ngươi cũng là một trong hai Đại Đế dưới trướng Ma Kiệt Luân, khi nào sợ chết như vậy.
- Ta đương nhiên sợ chết.
Ma Thiên Đại Đế nói:
- Ngươi nếu không sợ chết, vậy ngươi tự mình ngăn cản lại con mèo kia đi, cớ gì tới tìm chúng ta gánh chịu phong hiểm tiếp ngươi.
- Mặc dù lão phu không sợ chết, thế nhưng ta cũng không muốn chịu chết.
Thanh Bàng lại cười ha ha nói:
- Bây giờ thấy chưa? Con mèo nhỏ kia nhắm chuẩn mấy người chúng ta, ngươi nói nếu như chúng bây giờ ta tách ra, nó sẽ đuổi theo ai?
- Ngươi hỏi ta? Ta đi hỏi ai đây?
- Thử một chút thì biết!
Thanh Bàng vừa dứt lời, đột nhiên vỗ tay, lôi kéo Thanh Nghịch Vân hai người tăng vọt tốc độ, chạy về một cái lối rẽ ở trước mắt.
Mà cùng lúc đó, Ma Thiên Đại Đế cũng muốn lôi kéo Ma Phàm chạy như bay về phía một bên khác, thế nhưng nhìn kỹ lại, một bên khác nào có đường cho người ta đi.
Rơi vào đường cùng, hai người đành phải tiếp tục chạy trốn về phía trước.
Mà cự thú phía sau giờ phút này lại bỏ qua Thanh Bàng cùng Thanh Nghịch Vân hai người, mà đuổi sát Ma Thiên Đại Đế cùng Ma Phàm hai người.
- Hỗn đản!
Thấy cảnh này, Ma Thiên Đại Đế chửi nhỏ một tiếng, tốc độ tăng vọt.
Nhưng dù tốc độ của hắn gia tăng, cự thú kia tựa hồ biết mình bị trêu đùa, chạy hai hơi, trong lòng tức giận, thế mà tốc độ gia tăng còn nhanh hơn hắn.
- Đi, phía trước có một tòa đại điện, đi vào trước tránh một chút.
- Tốt!
Hai thân ảnh lao thẳng đến một tòa đại điện trước mặt.
- Hô...
Cùng lúc đó, quần áo trên người Mục Vân bị mồ hôi thấm ướt, trên mặt cũng đầy mồ hôi, cả người lại hơi thở ra một hơi.
Xong rồi!
Cho dù liên hoàn trận phức tạp, hắn tĩnh tâm chú mục thì nhất định có thể giải trừ.
- Để ta xem một chút, đến cùng là vật gì tốt.
Mục Vân xoa xoa hai tay, lui ra phía sau một bước, nhìn bệ đá trước người.
Giờ phút này, trận pháp trên bệ đá bị phá giải, vù vù rung động, từng mảnh đá bong ra, dần dần, mặt ngoài màu nâu xanh dần dần biến mất.
Thay vào đó là dần dần lộ ra ngoài ánh sáng màu đen.
Mặt ngoài hào quang màu đen kia mang theo một tia phản quang sáng tỏ, chiếu sáng cả đại điện.
Từng tia ánh sáng lúc này dần dần dâng lên.
Nhìn hào quang màu đen, Mục Vân kinh ngạc đến ngây người.
Trong lúc mảnh đá bay tán loạn xuất hiện một chiến giáp.
Nhìn chiến giáp kia uy vũ bất phàm, mặt ngoài càng mang theo từng tầng từng tầng điểm sáng, rất lấp lánh chói mắt.
- Đây Quy Bối Kim Giáp chính như lời ngươi nói.
Mục Vân đi đến phía trước, bàn tay nâng lên chiến giáp, con mắt tỏa sáng:
- Không hổ là chiến giáp ngươi thổi vô cùng kì diệu, vẻn vẹn nhìn qua, đã đủ xưng bất phàm.
- Hắc hắc, nếu ngươi mặc nó vào sẽ càng thêm bất phàm.
Quy Nhất giờ phút này lại cười hắc hắc.
- Tốt!
Mục Vân mỉm cười, nhô tay ra.
Trong nháy mắt bàn tay hắn vừa mới đụng đến chiến giáp, chiến giáp màu đen hóa thành một đạo hắc lưu leo lên đến trên thân thể hắn.
Nhưng đột nhiên, hai đầu gối Mục Vân khụy xuống, kém chút cả người nằm rạp trên mặt đất.
- Thật nặng!
Mục Vân chỉ cảm thấy như có một núi cao vạn trượng đè xuống thân thể mình, trọng lượng kia thực sự khủng bố.
- Hắc hắc, xem ra chất liệu chế tạo chiến giáp này còn không phải xác rùa Huyền Vũ phổ thông chế tạo, tiểu tử ngươi, nhặt được bảo bối!
- Cái gì gọi là nhặt, đây là ta dựa vào thực lực của mình cướp đoạt tới tay đây?
Mục Vân phản bác.
Mục Vân nói, nhìn chiến giáp trên người mình, vừa lòng thỏa ý.
Chiến giáp màu đen, mặc dù rất nặng, thế nhưng cảm giác an tâm lại để nội tâm Mục Vân rất thoải mái.
- Mặc dù mặc vào chiến giáp này, sức nặng sẽ gia tăng, thế nhưng lực phòng ngự lại tăng cường rất nhiều, chỉ là không biết, chiến giáp này đến cùng có thể trưởng thành đến loại tình trạng nào.
- Thử một lần chẳng phải sẽ biết rồi?
- Có đạo lý!
Mục Vân cười ha ha, muốn rời khoit đại điện.
- Ngươi cứ ra ngoài như vậy?
Nhìn Mục Vân một thân chiến giáp màu đen, đi ra ngoài, Quy Nhất mở miệng quát.
- Ừm? Nếu không thì sao?
- Còn mỗi ngày tán dương kiếp trước của mình là Tiên Vương, cũng không ngại mất mặt.
Quy Nhất khẽ nói:
- Chiến giáp này, ngươi chỉ cần dung hợp cùng tinh huyết của mình liền có thể tùy ý co vào, biến thành một kiện chiến giáp thiếp thân, mà lại có thể dán vào làn da, mặc dù trọng lượng sẽ không thay đổi, thế nhưng hình thái lại có thể cải biến.
- Thần kỳ như thế?
Mục Vân ho khan một cái nói:
- Ta không phải không biết biện pháp này, chỉ là không nghĩ tới, Quy Bối Kim Giáp sẽ có loại hiệu quả như lời ngươi nói.
- Đừng thiếp vàng lên mặt mình, tranh thủ thời gian thử một lần đi.
- Tốt!
Mục Vân vừa dứt lời, đầu ngón tay tích ra một giọt tinh huyết nhỏ xuống phía trên chiến giáp.
Tiếng tí tách vang lên, một giọt tinh huyết dung nhập vào phía trên chiến giáp.
Bỗng nhiên, Mục Vân chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể của mình lúc này tựa hồ được thăng hoa.
Tiếng vù vù vang lên, tâm thần khẽ động, chiến giáp biến mất trên mặt ngoài thân thể, Mục Vân có thể cảm giác được, làn da bên ngoài toàn bộ thân thể mình tựa hồ nhiều thêm một lớp da da.
Thêm ra một lớp da lại khiến cho toàn bộ thân thể hắn cảm giác rất thư sướng, cũng không có một tia vướng víu.
Tiếc nuối duy nhất là cự lực vạn cân gia trì trên người mình, Mục Vân thật đúng có chút không quen.
Phanh...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, cửa chính đại điện đột nhiên bị mở ra, hai đạo nhân ảnh cực nhanh vọt vào.
- Ừm? Có người!
- Mục Vân.
- Là các ngươi.
Ba đạo nhân ảnh gặp lại, kinh ngạc nhìn hai bên.
Mục Vân nhìn hai thân ảnh xuất hiện, cũng hơi hơi sững sờ.
Chính là Ma Thiên Đại Đế cùng Ma Phàm hai người.
- Bây giờ không phải thời điểm ôn chuyện.
Ma Thiên Đại Đế quay người đóng lại cửa lớn đại điện, nhìn Mục Vân nói:
- Chúng ta đang bị cự thú kia truy kích, trốn tới chỗ này.
Cự thú?
- Thôn Thiên Hổ?
- Súc sinh kia gọi là Thôn Thiên Hổ?
Ma Thiên Đại Đế ngẩn người, nhìn Mục Vân.
Ngay cả hắn cũng không biết kia nghiệt súc là thứ gì, Mục Vân thế mà biết.
- Ừm, ta nhìn thấy qua phía trên một bản cổ tịch, Thôn Thiên Hổ, có thể thôn phệ hết thảy tiên thú, bất quá Thôn Thiên Hổ này hẳn là đang chuyển biến từ ấu niên kỳ đến thiếu niên kỳ, cho nên không muốn giết chết chúng ta, chỉ là đang chơi cùng chúng ta.
Thôn phệ hết thảy.
- Khó trách, gia hỏa này vừa rồi tựa hồ tức giận, nuốt hết toàn bộ bạch vụ nuốt vào bên trong bụng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận