Vô Thượng Thần Đế

Chương 1115: Vô dụng thôi

Tử Vô Tẫn.
Thời khắc này Tử Vô Tẫn nhìn qua cũng không dễ chịu, thậm chí cả người lung lay muốn lắc.
Nhưng so với Ma Phàm ngay cả đứng đều cảm thấy khó khăn, Tử Vô Tẫn không thể nghi ngờ là tốt hơn quá nhiều.
- Ngươi vẫn thua cho ta!
Tử Vô Tẫn cười hắc hắc.
- Tiểu nhân vô sỉ, nếu không phải trước đó bị võ giả Tứ Phương tiểu thế giới truy kích, ngươi nhất định không phải đối thủ của ta.
- Đáng tiếc, đáng tiếc ngươi bị võ giả Tứ Phương tiểu thế giới truy kích, thật sự đáng tiếc.
Nghe đến lời này, Ma Phàm chỉ thầm hận, hận mình gặp được Tử Vô Tẫn.
- Tử Vô Tẫn, xử trí người này như thế nào?
Mà cùng lúc đó, một bên khác, mấy người Song Thư Vũ cũng không sai biệt lắm giải quyết bảy tám người tùy tùng, nhìn Tử Vô Tẫn dò hỏi.
Tử Vô Tẫn vung tay lên, ha ha cười nói:
- Đương nhiên là...
Phốc!
Trong lúc đó, Tử Vô Tẫn một câu còn chưa nói xong, đột nhiên, phù một tiếng vang lên, đám người chỉ thấy đầu Tử Vô Tẫn bị một thanh trường kiếm vạch phá, mà mũi kiếm trường kiếm kia tích táp máu tươi, đầu Tử Vô Tẫn ùng ục ục rơi trên mặt đất, chân hồn còn chưa kịp đào thoát, ầm vang một tiếng bị hỏa diễm thiêu đốt.
Bên trong ngọn lửa có thể nhìn thấy chân hồn Tử Vô Tẫn gào thét thống khổ.
- Mục Vân, là ngươi, Mục Vân, thế mà là ngươi.
Tử Vô Tẫn nhìn người phía sau, chân hồn phát ra tiếng rít chói tai tiếng, oa oa kêu to, cả người càng triệt để điên cuồng.
Thế nhưng vô luận hắn thét lên thế nào, ngọn lửa kia một mực như giòi trong xương, đuổi đi không tiêu tan.
Thiên hỏa dùng đối phó chân hồn, không thể nghi ngờ là biện pháp hữu hiệu nhất.
Dần dần, tiếng Tử Vô Tẫn dần dần suy yếu, cả người càng như bông hoa ỉuxìu, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Thấy cảnh này, Song Thư Vũ cùng Lôi Phong hai người cẩn thận xích lại gần nhau.
- Mục Vân, chỉ có một mình ngươi?
Nhìn Mục Vân, Song Thư Vũ thử dò xét.
- Chỉ có ta một người!
Mục Vân ha ha cười nói:
- Bất quá đối phó các ngươi, cũng không cần quá nhiều người đi.
- Ngươi thật tự ngạo!
Lôi Phong cười ha ha nói:
- Vừa rồi Tử Vô Tẫn không cẩn thận, bị ngươi đánh lén, mới khiến hắn bị thương nặng, ta nghĩ ngươi cũng không phải muốn đánh lén hai người chúng ta chứ?
- Đánh lén các ngươi?
Mục Vân lắc đầu.
- Giết các ngươi, ta còn không cần đánh lén, về phần hắn...
Mục Vân nhìn thi thể Tử Vô Tẫn, lắc đầu cười nói:
- Bất quá tiện tay mà thôi, tiện thể lấy giải quyết thôi!
Mục Vân vừa dứt lời, nhìn hai người, khóe miệng vỡ ra, lộ ra tia âm trầm để Song Thư Vũ và Lôi Phong hai người cảm giác như có gai ở sau lưng.
- Giết!
Cơ hồ trong nháy mắt, hai người liên thủ, lao thẳng tới Mục Vân.
Trong chớp nhoáng xung kích, bọn hắn tự nhận hai người một trái một phải, chí ít có thể để cho Mục Vân trở tay không kịp.
Thấy cảnh này, Mục Vân mỉm cười, Thiên Minh Kiếm trong tay chém ra.
Diệt Sinh Thất Kiếm!
Nhìn thấy Mục Vân thi triển ra môn kiếm thuật này, trong lòng hai người cười lạnh.
Bọn hắn không phải không có chứng kiến chỗ lợi hại trong kiếm thuật của Mục Vân, chỉ là giờ khắc này, Mục Vân thế mà còn cầm môn kiếm thuật này đối phó bọn hắn, cũng thực sự quá coi thường bọn hắn.
Mục Vân lại mặc kệ.
Diệt Sinh Thất Kiếm chém ra, một tay khác hóa thành chưởng, vỗ ra một chưởng Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng.
Hai đạo công kích lao thẳng tới hai người.
Dưới tình huống bực này, Mục Vân chỉ cảm thấy thân thể của mình vô cùng thông thấu.
Một kiếm một chưởng, lực lượng dâng lên để hắn lần nữa cảm giác được vận dụng lực lượng cường đại.
Trước đó bên trong Sa cung dưới mặt đất, hắn tấn thăng đến cảnh giới Sinh Tử cảnh, còn chưa kịp thể nghiệm loại cảm giác này đã bị Dung Thiên lão tổ phá hư.
Giờ khắc này, chân chính giao thủ cùng Lôi Phong và Song Thư Vũ, Mục Vân mới cảm giác được loại lực lượng này khủng bố.
- Giết!
Là một tiếng quát khẽ, Mục Vân xông ra.
Nhìn thấy bảy đạo Sinh Tử Ấn đánh tới phía mình, Lôi Phong cười hắc hắc, song quyền tề xuất, từng đạo quyền ảnh đánh tới.
Hắn thi triển chính là tuyệt kỹ Lôi Đình tiểu thế giới - Lôi Đình Vạn Quang Sát.
Lôi Đình Vạn Quang Sát, giảng cứu chính là mỗi một đạo lực lượng cường hoành, sau đó để những lực lượng này hội tụ đến một chỗ, nghiền ép xu thế bạo phát ra.
Rầm rầm rầm...
Trong khoảnh khắc, bảy đạo kiếm ấn cùng lôi quang giao hội, tiếng lốp bốp liên tục.
Phía dưới từng tiếng lốp bốp, Lôi Phong đột nhiên kinh ngạc phát hiện, những lôi quang kia đang không ngừng giảm bớt, không ngừng sụp đổ.
Thế nhưng bảy đạo sinh tử kiếm ấn trước người hắn căn bản không có một tia hư hao.
Bảy đạo kiếm ấn giờ phút này vẫn đánh tới phía mình.
- Cái quỷ gì?
Thấy cảnh này, Lôi Phong kinh hô một tiếng.
Chỉ là hiện tại đã không có thời gian cho hắn kinh ngạc.
Những kiếm ấn kia đã đánh tới phía hắn.
Khanh khanh khanh...
Trong khoảnh khắc, bảy đạo kiếm ấn hướng thẳng đến Lôi Phong, trong lúc không kịp phản ứng, Lôi Phong nương tựa theo khiên thịt kiên cố của mình ngăn cản ba đạo kiếm ấn.
Thế nhưng còn lại bốn đạo lại phốc phốc phốc phốc xuyên thấu thân thể Lôi Phong, khiến cho tứ chi Lôi Phong hóa thành từng miếng thịt nát.
Một kiếm, thất ấn, kinh khủng như vậy.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vân thi triển Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng, một chưởng đang trên đường lao nhanh thế mà rầm rầm hóa thành tam đạo chưởng ấn.
Tam đạo chưởng ấn từ trước mặt Mục Vân vọt lao thẳng tới Song Thư Vũ.
Tam đạo chưởng ấn tỏa sáng rực rỡ, khí tức hoàn toàn khác biệt.
Một chưởng cương kình, một chưởng mềm mại, một chưởng cương nhu cùng tồn tại.
Tam đạo chưởng ấn là trước trước sau sau mang theo uy lực thiên hỏa lao thẳng tới Song Thư Vũ.
Nhìn tam đạo chưởng ấn xông về phía mình, Song Thư Vũ thất kinh.
Chỉ là hắn dù sao cũng kiến thức đến uy lực một kích vừa rồi của Mục Vân, giờ phút này sớm đã có phòng bị.
Hai tay tay bộc phát lực lượng bát quái, tiếng lốp bốp lúc này vang vọng.
Một tiếng này rơi xuống, trước người Song Thư Vũ xuất hiện lực lượng bát quái một đen một trắng.
Bát quái thái cực, hắc bạch phân minh.
Lực lượng màu đen như là vòng xoáy, lốp bốp vang lên giống như hắc động thôn phệ hết thảy lực lượng.
Mà màu trắng thái cực lại vô cùng thánh khiết, khiến người nhìn qua cảm giác như thiên sứ hạ phàm, thần minh ở trên, gieo rắc ánh sáng cùng chính nghĩa.
Hai cỗ lực lượng hội tụ lại khiến người ta cảm thấy tiếng oanh minh càng sâu.
Tiếng đông đông đông vang trầm trầm lên, hai màu sáng tối làm cho lòng người phát lạnh.
- Vô dụng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận