Vô Thượng Thần Đế

Chương 1804: Thiên Dương Đan (2)

Máu như dòng nước chảy xuống, khí tức của Luân Động Thương dần dần tiêu tán.
- Người cuối cùng lại quên, ta trước đó thả ngươi, kết quả hiện tại chính là... Ngươi muốn giết ta.
Mục Vân vừa dứt lời, rút ra kiếm, lui lại một bước.
- Ngươi...
- Bốn khối Kim Tiên Lệnh, ta nghĩ, trên người ngươi vạn nhất còn có thì sao? Cùng với việc để ngươi có khả năng lừa gạt ta, không bằng bây giờ ta giết ngươi, nhìn ngươi có lừa gạt ta hay không.
Vừa dứt lời, vẻ lạnh lùng trong mắt Mục Vân dần dần tiêu tán...
Khí tức Luân Động Thương dần dần tiêu tán, Mục Vân lại gỡ xuống không gian trữ vật giới chỉ trên người gia hỏa này.
Thiên Dương Đan.
Nhìn thấy bên trong tiên giới Luân Động Thương chất từng khỏa Thiên Dương Đan tròn vo, Mục Vân cảm giác hô hấp mình trì trệ.
Võ giả cảnh giới Nhân Tiên dựa vào Nhân Dương Đan tiến hành khôi phục Tiên khí và tu luyện đề thăng thực lực.
Cảnh giới Địa Tiên, dựa vào Địa Dương Đan.
Mà võ giả cảnh giới Thiên Tiên thì dựa vào Thiên Dương Đan.
Sở dĩ như thế, chính là bởi vì Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên võ giả ở ba cảnh giới có kết cấu thân thể khác biệt, cần đan dược cũng không tương ứng.
Mục Vân tự nhiên sáng tỏ những đạo lý này.
Mà Thiên Dương Đan thì chêch lệch một vạn khỏa Địa Dương Đan.
Bởi vì luyện chế Thiên Dương Đan, cần dược thảo chủ yếu tên là Thiên Dương Quả.
Thiên Dương Quả sinh trưởng trải qua ngàn năm, ở trong khu vực cực nóng, ngày ngày chịu đựng thái dương chi hỏa thiêu đốt.
Cho nên, Thiên Dương Quả trân quý, dẫn đến Thiên Dương Đan trân quý.
Mà giờ khắc này, bên trong không gian tiên giới của Luân Động Thương có khoảng chừng mấy trăm khỏa Thiên Dương Đan.
Bốn trăm năm mươi khỏa.
Thấy cảnh này, Mục Vân có chút mừng rỡ.
Một viên Thiên Dương Đan chính là một tiên đan Thiên giai, không phải dễ đạt được.
Theo hắn biết, bên trong Thanh Đồng cấp thế lực như Thiên Kiếm lâu, chỉ có Lâu chủ và mấy vị hạch tâm trưởng lão mới có thể nắm giữ tư cách dùng Thiên Dương Đan tu luyện.
Như vậy có thể thấy được Thiên Dương Đan trân quý.
Nhìn trên người Luân Động Thương mang theo mấy trăm khỏa Thiên Dương Đan, ngoại minh đệ tử Tam Cực Thiên Minh đã giàu như thế, chỉ sợ nội minh đệ tử càng không ít.
Điểm này, quả thật chênh lệch.
Nhưng trừ một ít Thiên Dương Đan cùng với mấy món Tiên khí, những vật khác ngược lại không có gì đáng kinh ngạc.
Về phần Kim Tiên Lệnh, Mục Vân cũng không có phát hiện.
Xem ra Luân Động Thương chỉ thu thập được bốn khối Kim Tiên Lệnh.
Bất quá bốn khối đủ để Mục Vân kinh ngạc.
Hắn phí hết tâm tư, tìm tới một khối, bị Dạ Như Huyết cướp đi, mà trước đó phát hiện một khối cũng đã cho Giang Diễm cùng Diệp Vô Tình, với tư cách điều kiện trao đổi.
Hiện tại xem ra, bận rộn cũng không bằng Luân Động Thương, bất tri bất giác tập hợp bốn khối.
Một khối trong đó với tư cách thù lao, cho Giang Diễm và Diệp Vô Tình, còn lại ba khối, đầy đủ để hắn bỏ vào trong túi.
- Có Diệp Vô Tình và Giang Diễm hứa hẹn, hẳn đủ để bảo vệ Nhâm huynh, bây giờ ta mượn cơ hội này, trước phục hồi một chút, sau đó vững chắc thực lực.
Hạ quyết tâm, Mục Vân khoanh chân ngay tại chỗ, ngồi dưới đất, không nhúc nhích.
Hắn nuốt vào một viên Thiên Dương Đan.
Dần dần, viên Thiên Dương Đan kia hóa thành từng dòng lực lượng thuần khiết, từng bước khuếch tán ra.
Cảm giác được lực lượng Thiên Dương Đan khuếch tán, Mục Vân thở ra một hơi.
Một cỗ lực lượng đan dược thông qua phần bụng, tiến vào bên trong Nguyên Anh.
Một cỗ lực lượng tinh thuần tưới nhuần Nguyên Anh rất sảng khoái.
Mục Vân mỉm cười.
Dẫn dắt đến lực lượng từng bước tiến vào bên trong thân thể, hô hấp của Mục Vân càng thêm ngưng trọng.
Lực lượng của Nguyên Anh đang tăng cường.
Hiện nay, Nguyên Anh bên trong thân thể Mục Vân trải qua long tức Ngũ Trảo Kim Long cùng vỏ trứng Thất Thải Thiên Long trì hạ, tương đương với bên ngoài mặc thêm một chiến giáp không thể phá vỡ, một mực hộ vệ Nguyên Anh.
Nhưng cái này cũng không hề thuộc về lực lượng của chính Mục Vân.
Mục Vân tiến lên, lực lượng ngưng tụ, Nguyên Anh hiện tại dần dần có phần gia tăng.
Nhất phẩm Thiên Tiên, Nguyên Anh cũng không rõ ràng, thậm chí có phần hư ảo.
Nhưng lực lượng tăng dần lại khiến cho Nguyên Anh có thể không ngừng tăng trưởng.
Hai chân, hai tay đến đại não của Nguyên Anh tăng trưởng thì lực lượng sẽ đề thăng.
Mục Vân chỉ bắt đầu từng bước ổn định Nguyên Anh, còn kém xa việc phát triền.
Nhưng ổn định cũng đang dần dần tăng lên.
Mục Vân trải nghiệm.
Lần nữa nuốt vào một viên Thiên Dương Đan, Mục Vân không ngừng hấp thu dược hiệu.
Mà theo việc nuốt Thiên Dương Đan, dược lực khuếch tán bên trong thân thể Mục Vân, Thiên Dương Đan hóa thành từng dòng lực lượng thuần khiết, từng bước gia tăng.
Từng viên Thiên Dương Đan vào trong bụng, Tiên khí ngưng tụ, Nguyên Anh càng thêm ngưng tụ bên trong thân thể Mục Vân.
Cuối cùng, đến một khắc cuối cùng Thiên Dương Đan vào trong bụng, Mục Vân còn cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.
Đến cùng rồi à? Mục Vân có phần khó tin.
Còn chưa đủ mà.
Giờ khắc này, vị trí não hải Nguyên Anh ở bên trong thân thể hắn đã ổn định lại.
Thế nhưng địa phương khác lại không có ổn định.
Đây chính là giai đoạn cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên ổn định.
Nguyên Anh ổn định bên trong não hải, đại não võ giả cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên cũng sẽ trở nên càng thêm rõ ràng, tốc độ hấp thu khí tức càng nhanh.
Lực lượng đề thăng cũng rõ ràng hơn.
Thở ra một hơi, dù cho Thiên Dương Đan không đủ, Mục Vân cũng muốn đình chỉ tu luyện.
Đã đến phần cuối.
Hiện tại, hắn cần chạy trở về, nhìn tình huống bên kia hiện tại đã như thế nào.
Có lẽ giờ phút này hai phe đã giao thủ.
Hiểu rõ điểm này, Mục Vân lặng yên ẩn nấp khí tức của mình, đi trở về phía tháp cao.
Mà giờ khắc này bên trong toàn bộ thành trì, số lượng võ giả trên đường phố đang từng bước giảm bớt, nhưng khi tới gần tháp cao, Mục Vân nhìn thấy từng bóng người tụ lại trước tháp cao.
Có mấy thân ảnh Mục Vân rất quen thuộc trong những võ giả kia.
Dịch Dữ Chi mang theo Dịch Tiểu Vũ, Vương Nghiên hai người cùng với mười mấy tên đệ tử Tam Cực Thiên Minh sau lưng.
Sau lưng Kha Trấn và Liễu Nhược Trần hai người cũng đi theo mười mấy người.
Còn có Tịch Yểm Nguyệt, Đấu Lạc Thiên trước đó nhìn thấy bên trong thành trì bằng gỗ, cũng mang theo hơn mười người đứng trong đám người.
Mà trước người bọn họ lại là Giang Diễm và Diệp Vô Tình hai người đứng ở phía trước, không có lui lại.
- Giang Diễm, hai người các ngươi có ý gì?
Dịch Dữ Chi thở hồng hộc, hiển nhiên vừa rồi đã trải qua một trận đại chiến.
- Không có ý gì!
Giang Diễm cười nói:
- Dịch Dữ Chi, ta và Diệp Vô Tình chỉ trông coi nửa canh giờ, kỳ hạn nửa canh giờ sắp đến, chúng ta rời đi, bên trong, các ngươi tùy ý thăm dò.
- Ngươi...
Kha Trấn cũng phẫn nộ quát:
- Giang Diễm, Diệp Vô Tình, ngươi đừng tưởng rằng hai người các ngươi là trước mười trong ngoại minh Tam Cực Thiên Minh thì có thể ỷ thế hiếp người, Dạ sư huynh...
- Câm miệng ngươi lại.
Kha Trấn còn chưa nói xong, Diệp Vô Tình lại hờ hững nói.
- Dạ Như Huyết là Dạ Như Huyết, có liên quan gì tới ngươi?
Diệp Vô Tình mở lời:
- Ngươi tính là thứ gì dám ở đây khoa tay múa chân? Diệp Vô Tình ta làm chuyện gì, còn không cần ngươi nói.
Nghe Diệp Vô Tình nói lời, toàn trường có phần xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận