Vô Thượng Thần Đế

Chương 472: Sẽ Có Ngày Đi Đến Vân Gia

Vân Thanh Phong cùng bọn người Kim Linh lập tức cảm giác thân thể không cách nào chèo chống, lay động.
- Khiếu Nguyệt điện này, ta trước hết lấy đi, à đúng rồi, phía dưới chính là lối ra của Cốt Yêu nhất tộc, ta khuyên các ngươi vẫn nên mau chóng rời đi, nếu không...
Trong lúc Mục Vân nói chuyện, phịch một tiếng nổ vang truyền ra, Khiếu Nguyệt điện lập tức hóa thành lớn chừng bàn tay, biến mất trong tay Mục Vân.
Mà cùng lúc đó, từng cỗ mùi hương quái dị từ vị trí Khiếu Nguyệt điện truyền ra.
Phóng nhãn nhìn lại, phía dưới toàn bộ đại điện, một khe động màu như tro cốt đường kính gần vạn mét bất ngờ xuất hiện.
Mà xung quanh khe động kia có từng bạch cốt đứng vững.
Khe động kia quả thực như là nghĩa địa vạn người, bộ dáng vô cùng kinh khủng.
Ken két...
Chỉ là, Khiếu Nguyệt điện bị lấy đi, trong nơi mộ phần đầy xương, từng đoạn từng đoạn xương cốt đột nhiên bắt đầu chuyển động, những xương cốt kia xen vào nhau tinh tế kết hợp với nhau, biến thành từng cốt yêu.
- Là cốt yêu!
- Đi mau!
Thấy cảnh này, Vân Thanh Phong cùng Kim Linh lập tức quát to.
- Đi? Ta để các ngươi đi rồi sao?
Mục Vân cười hắc hắc, hắn đã đi tới phía dưới, đứng trước lối ra nhìn xem đám người.
- Lăn đi!
Chỉ là giờ phút này, Vân Thanh Phong chỉ muốn chạy trốn, chỗ nào quản Mục Vân đứng ở nơi đó, trực tiếp mạnh mẽ đâm tới.
- Nên lăn đi chính là ngươi!
Mục Vân quát khẽ một tiếng, Khiếu Nguyệt điện nhất thời hóa thành lớn cỡ trăm mét, đè bọn người Vân Thanh Phong ở phía dưới.
- Mục Vân! Mục Vân! Ngươi đến cùng muốn làm gì?
Bị cung điện to lớn ngăn chặn, bọn người Vân Thanh Phong đành phải ra sức chống cự.
Bọn hắn không dám buông tay, phía dưới chính là bạch cốt trắng ngần, những cốt yêu kia giờ phút này đã bắt đầu chuyển động.
- Làm gì?
Mục Vân cười nhạo:
- Vân Thanh Phong, ta hỏi ngươi một vấn đề!
- Hỏi!
- Năm đó ngươi và phụ thân ta cùng nhau đến bên trong Ma Uyên, sau đó, vì sao Vân gia ngươi xuất thủ với phụ thân ta.
- Bởi vì phụ thân ngươi đạt được Ma tộc chí bảo Ma Thiên Phiên, thế nhưng lại không nguyện ý giao cho cha ta, phụ thân dưới cơn thịnh nộ, huỷ bỏ tu vi hắn, trục xuất khỏi Trung Châu đại lục.
- Nguyên lai là các ngươi!
Kim Linh nghe đến lời này, phẫn nộ nói:
- Chính là các ngươi trộm đi ta Ma tộc chí bảo, Mục Vân, ngươi trốn không thoát!
- Nói nhảm nhiều quá!
Mục Vân quát khẽ một tiếng, Khiếu Nguyệt điện lại lần nữa mở rộng mấy phần, áp chế xuống bọn người Kim Linh.
- Ban đầu là các ngươi cùng nhau quyết định chui vào Ma tộc, phụ thân ta đã đạt được Ma Thiên Phiên, vì sao không thể cho phụ thân ta sở hữu?
Mục Vân mở miệng chất vấn.
- Có thể đưa cho phụ thân ngươi sở hữu, nhưng lúc ấy phụ thân ta phát hiện, Mục Thanh Vũ tựa hồ đang chuẩn bị bắt đầu sáng tạo thế lực của mình, cho nên mới xuất thủ đánh hắn hắn tàn phế, Vân gia không cho phép Trung Châu lại xuất hiện thế lực cường đại.
- Buồn cười!
- Vân gia ngươi tính là thứ gì? Phía trên Trung Châu, hiện tại Vân Minh ta cùng Vũ Tiên Môn quật khởi, Vân gia ngươi có năng lực ngăn cản?
- Chính là bởi vì lúc ấy không có ngăn cản, cho nên hiện tại mới ủ thành đại họa.
Hai tay Vân Thanh Phong nâng Khiếu Nguyệt điện, mở miệng quát:
- Trung Châu đại lục, chỉ có lớn như vậy, khối đại lục này chỉ có thể cho phép bao nhiêu người như vậy tồn tại, không thể có cường giả mới xuất hiện.
- Không thể có tân cường giả xuất hiện?
Mục Vân cười nhạo:
- Cường giả thay thế kẻ yếu, thời đại thay đổi, vì sao Vân gia ngươi có thể sừng sững không ngã, những người khác, lại không thể?
- Bởi vì Vân gia ta chính là ngàn gia tộc vạn năm truyền thừa, phía trên Trung Châu đại lục, chỉ có Vân gia ta có thể thống soái hết thảy.
- Cuồng vọng tự đại!
Vân Thanh Phong mở miệng quát:
- Mục Vân, nên hồi đáp, ta đều trả lời, ngươi mau lấy đại điện này ra.
- Tốt thôi!
Mục Vân mỉm cười, vẫy tay một cái, cung điện kia ầm vang mở rộng mấy chục lần, áp bách cường đại trực tiếp trấn áp bọn người Vân Thanh Phong xuống phía dưới mặt đất.
Phất tay, Mục Vân thu hồi Khiếu Nguyệt điện, cười lạnh nói:
- Vân Thanh Phong, năm đó Vân gia ngươi để phụ thân Mục Vân ta trải qua sự tuyệt vọng, giờ phút này, ta muốn để Vân Thanh Phong ngươi niếm trải sự tuyệt vọng là như thế nào.
Nhìn mấy chục bóng người bị Khiếu Nguyệt điện áp chế, Mục Vân lui về phía sau, đi tới trên sàn nhà, Khiếu Nguyệt điện ầm vang ném ra, tiếng vang to lớn vang vọng khắp nơi, sàn nhà to lớn lần nữa bị nện vào cửa hang, ngăn chặn thông đạo mọi người tiến vào.
- Mục Vân, ngươi chết không yên lành, chết không yên lành!
Tiếng la hét thê lương của Vân Thanh Phong vang lên không dứt bên tai.
Chỉ là trong lòng Mục Vân lại không một chút gợn sóng.
Cái này chỉ là hắn một việc làm vì Mục Thanh Vũ.
Đến bây giờ, Mục Vân đột nhiên phát giác, trong lòng Mục Thanh Vũ người này buồn khổ.
Có lẽ trong mười năm kia, hắn đưa Mục Vân tới Bắc Vân thành cũng đúng là dụng tâm lương khổ.
Trong lúc hắn không rõ sống chết, hắn không có lựa chọn nào khác, để cho nhi tử mình cùng mình đứng trước uy hiếp tính mạng, không bằng để hắn lưu lại bên trong Bắc Vân thành, an ổn cả đời.
Chỉ tiếc, Mục Vân, không còn là Mục Vân nữa.
Nhưng Mục Thanh Vũ vì hắn làm hết thảy, hắn sẽ không quên.
- Lão cha chết bầm, sẽ có một ngày nào đó ta bước vào Vân gia, nhìn xem nữ nhân ngươi coi trọng đến cùng là có bộ dáng bực nào để ngươi chịu nhục nhiều năm như vậy
Mục Vân lẩm bẩm, bước ra một bước, rời khỏi đáy biển.
Chỉ là, khi lên cao không bao lâu, phía trước giống như đột nhiên vang lên từng tiếng chém giết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận