Vô Thượng Thần Đế

Chương 1692: Thái thượng trưởng lão (1)

Đối phó Lăng Ngạn, Mục Vân căn bản không cần sử dụng kiếm chiêu.
Một khi kiếm giới ra, tứ phẩm Địa Tiên Lăng Ngạn căn bản không có chút sức chống cự.
Sau một khắc, đám người chỉ thấy Mục Vân bước ra một bước, đi đến sau lưng Lăng Ngạn.
Mà thân thể Lăng Ngạn vào giờ phút này triệt để cứng ngắc.
Bại!
Toàn bộ thân thể Lăng Ngạn phù phù một tiếng nằm rạp trên mặt đất, tứ chi chạm đất, phía sau, tay Mục Vân cầm trường kiếm của hắn, chống đỡ cổ của hắn.
Lăng Ngạn nửa phần không dám động đậy, chỉ cảm thấy run lẩy bẩy.
Sợ hãi!
Cảm giác được trường kiếm sau lưng, trong lòng Lăng Ngạn chỉ còn lại sợ hãi.
- Ngươi cẩn thận một chút...
Lăng Ngạn run lên nói.
- Yên tâm, ngươi thành thật một chút, ta sẽ không giết ngươi, dù sao ngươi là... Tọa hạ đệ tử.
Mục Vân khẽ cười một tiếng, quát:
- Cơi trói cho ba người bọn hắn.
Lăng Ngạn không nói hai lời, đứng lên.
Chiến Thiên Linh ba người được cởi trói, đi đến bên người Mục Vân.
- Dương Phong Thương thế nhưng là cảnh giới lục phẩm Địa Tiên, chớ khinh thường.
Chiến Thiên Linh yên lặng nói.
- Bất quá lục phẩm mà thôi!
Mục Vân lại không thèm để ý chút.
Vừa rồi, hắn chém giết hai người Liễu Đang cùng Trầm Luân, Dương Phong Thương trong mắt hắn, thậm chí còn không bằng hai người kia.
- Mục Vân, ngươi làm càn.
Dương Phong Thương giờ phút này tuyệt không ngăn cản, ngược lại đến bây giờ mới mở miệng quát:
- Ba người này tính cả ngươi đều có ý khác, hiện tại ta lại hỏi ngươi, thả trường kiếm trong tay ta, tiếp nhận tông môn điều tra.
- Tiếp nhận tông môn điều tra?
Mục Vân lại sâm cười nói:
- Dương Phong Thương, Nguyễn Kinh Ngọc, hai người các ngươi không có quyền lợi điều tra ta, Phái chủ đã ủy nhiệm ta là hạ nhiệm Phái chủ của Nhất Diệp kiếm phái, các ngươi dám đối đãi như vậy với hạ nhiệm Phái chủ?
- Chính ngươi muốn chết, thì nên trách không có người khác.
Nguyễn Kinh Ngọc quát khẽ một tiếng, lao thẳng tới Mục Vân.
- Cút đi!
Mục Vân quát một tiếng, lại dứt khoát sử dụng trường kiếm của Lăng Ngạn, giết ra một kiếm.
Đinh đinh đinh...
Trong nháy mắt, ba chiêu giao thủ, Nguyễn Kinh Ngọc nhất thời rút lui, sắc mặt tái nhợt.
Quái!
Trong lúc lui lại, cả người Nguyễn Kinh Ngọc đều ngốc, Mục Vân này, thế nào lợi hại như vậy?
Hoàn toàn không giống như kết quả hỏi thăm trước đó.
- Tránh ra!
Dương Phong Thương rốt cục nhìn không được.
Hai tên ngu ngốc này, một tên bị tóm, một tên bị đánh lui, quả thực mất mặt xấu hổ.
- Hai người các ngươi tu luyện trăm năm qua đều cho chó ăn?
Nhìn hai người, Dương Phong Thương giận không kềm được nói.
Ánh mắt rơi trên người Mục Vân, Dương Phong Thương sâm nhiên cười một tiếng.
- Không nghĩ tới, không nghĩ tới.
- Thiên Thánh tư chất, quả nhiên khủng bố, khó trách Thiên Quân Vũ đều để ý chó săn như ngươi, thu làm quan môn đệ tử, chỉ là thành chó săn Thiên Kiếm lâu, đừng có kêu gào trong Nhất Diệp kiếm phái.
Dương Phong Thương vừa dứt lời, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm.
- Chó săn?
Mục Vân lại cười ha ha.
Bước ra một bước, đột nhiên, khí thế toàn thân Mục Vân cao thấp thay đổi to lớn, tràn ngập uy nghiêm, khuếch tán ra toàn bộ trên bệ đá.
Loại áp bách này, không biết đến từ nơi nào, thế nhưng lại cho tất cả mọi người tại chỗ một cảm giác.
Bên trong cơ thể Mục Vân giống như ẩn nấp lấy một mãnh thú.
Mà lúc này, mãnh thú kia đang muốn xông ra lao tù, giết ra.
Dương Phong Thương cũng cảm thấy thất kinh.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hắn là cảnh giới lục phẩm Địa Tiên, so Mục Vân có thể nói là ngưng tụ nhiều hơn hai đan hoàn.
Loại chênh lệch này, cũng không phải tùy tiện có thể triệt tiêu mất.
Dương Phong Thương quét ngang suy nghĩ trong lòng, chém ra một kiếm.
Hai thân ảnh, đột ngột dâng lên từ mặt đất.
Oanh...
Trên không trung, hai người đã hoà lẫn, giao thủ cùng một chỗ.
Trước đó Mục Vân chiến thắng Liễu Đang cùng Trầm Luân hai người mượn nhờ hai loại chủng thủ đoạn của Thương Thiên Chi Nhãn, Không Nhận cùng Không Toàn quỷ dị.
Nhưng bây giờ, Mục Vân cũng không có sử dụng loại lực lượng quỷ dị này.
Hắn không muốn bại lộ trước mặt nhiều người.
Đây chỉ là một, hai chính là... Dương Phong Thương so với hai người kia, thực sự là yếu... Quá nhiều.
Căn bản không cần.
Mục Vân đánh ra kiếm chiêu cũng không có thủ đoạn hoa lệ, mà hắn hiện tại thi triển chính là Long Phượng Bá Kiếm Quyết.
Kiếm đạo vận chuyển, một kiếm thắng qua một kiếm, kiếm chiêu của Mục Vân càng thêm cuồng bạo.
Dương Phong Thương kinh ngạc phát hiện, không thích hợp.
Loại cảm giác này rất không thích hợp.
Rõ ràng hắn có áp chế thực lực và nội tình của Mục Vân, nhưng bây giờ lại bị Mục Vân ngăn chặn.
Mỗi một chiêu, Mục Vân đều có thể bài trừ kiếm thức của hắn, thậm chí dự phán công kích của hắn.
Giống như Mục Vân sớm đã diễn luyện trăm ngàn lần, phá giải vô số lần chiêu kiếm của hắn.
Không có khả năng.
Hắn và Mục Vân chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, trăm năm qua, hắn ra ngoài tôi luyện, vì kiến thức càng nhiều kiếm chiêu, sau này nhất cử thành công trở lại Nhất Diệp kiếm phái, thu hoạch được tuyệt kỹ chân chính của Diệp Cô Tuyết.
Nhưng bây giờ, sở học trăm năm trong tay Mục Vân, tựa hồ toàn bộ là chê cười.
Đây là một loại đả kích đầy rung động.
Dương Phong Thương trợn tròn mắt.
- Cút xuống đi!
Nhìn thấy Dương Phong Thương giờ không có đấu chí, Mục Vân giết ra một kiếm, đồng thời đá ra một cước.
Phanh...
Dương Phong Thương nhất thời chật vật lăn xuống, ầm một tiếng nện vào trên bệ đá.
Xong đời rồi!
Dương Thương Lan trợn tròn mắt.
Lần này, cắm.
Lục phẩm Địa Tiên, không phải đối thủ của Mục Vân tứ phẩm Địa Tiên, hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ điểm này.
- Đáng ghét...
Dương Phong Thương đứng dậy, nhìn Mục Vân, phun ra một ngụm máu tươi, mới mở miệng.
- Mục Vân, ngươi tự tiện làm trái tông quy, còn có lý hay sao? Ta là đại sư huynh, ngươi bây giờ thúc thủ chịu trói, nếu không, trừng phạt ngươi...
- Trừng phạt ta sao?
Mục Vân quát:
- Bên trong Nhất Diệp kiếm phái, Phái chủ lớn nhất, ta chính là tọa hạ đệ tử của Phái chủ, Phái chủ ủy thách ta trách nhiệm, ai dám trừng phạt ta?
Hai tay triển khai, Mục Vân nhìn Dương Phong Thương, trong mắt đầy ý khiêu khích.
Ngươi dám không?
Nhìn thấy Mục Vân phách lối, Dương Phong Thương hận không thể nhào tới.
Nhưng hắn cố gắng khắc chế thân thể mình.
- Hắn không dám, ta cũng nên dám chứ nhỉ.
Mục Vân vừa dứt lời, từ chân trời có mấy một thân ảnh rơi xuống.
Trong phút chốc, ba thân ảnh xuất hiện phía trên võ tràng.
Phía trên võ tràng nhiều hơn ba đạo thân ảnh đứng sừng sững.
Mục Vân cũng chưa gặp qua ba người này.
- Thái thượng trưởng lão.
Nhìn thấy ba người, Dương Phong Thương lễ bái, dập đầu nói:
- Thái thượng trưởng lão làm chủ, Mục Vân kẻ này làm xằng làm bậy bên trong Nhất Diệp kiếm phái, còn mời thái thượng trưởng lão trừng phạt.
- Phong Thương, ngươi đứng lên đi, kẻ này sở tác sở vi, chúng ta đều nhìn thấy.
Ba người phía trước, một lão giả đầu đầy tóc trắng cầm đầu nói:
- Ngươi yên tâm, ba lão già chúng ta mặc dù không hỏi chuyện tông môn, thế nhưng Phái chủ hiện tại bế tử quan, ba người chúng ta vẫn có thể làm chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận