Vô Thượng Thần Đế

Chương 1987: Các phương xôn xao

Nàng nghĩ mãi mà không rõ.
Cho dù trong tay Mục Vân có hồn giai Tiên khí, thế nhưng sao có thể có thể đánh Hư Thượng Phong bị thương?
Mà hiện tại xuất hiện một nữ tử càng không hiểu thấu, còn là nữ tử lĩnh ngộ kiếm đạo.
Thực lực nổi bật, miểu sát Hư Thượng Phong.
Nam Cực chi địa đến cùng là một nơi như thế nào.
Đầm rồng hang hổ, cũng không đủ.
Mà hết thảy cầm đầu chính là Mục Vân.
Thế nhưng Phàm Tâm Nhạc càng thêm biết, nữ tử đột nhiên xuất hiện đã không phải nàng có thể đối phó được.
- Rút!
Cơ hồ trong nháy mắt, Phàm Tâm Nhạc làm ra lựa chọn sáng suốt nhất.
Rút lui!
Hiện tại không rút lui, chỉ sợ chết cũng không biết chết như thế nào.
- Bây giờ muốn chạy? Quá muộn rồi.
Diệp Cô Tuyết hiện tại lao ra.
Thân hình nàng yểu điệu tinh tế, một thân váy dài màu trắng, chân dài như ẩn như hiện, một bước phóng ra, nhìn Phàm Tâm Nhạc, sát cơ đầy mắt.
- Ngươi, nhận lấy cái chết!
Diệp Cô Tuyết trực tiếp giết ra một kiếm.
Khí tức toàn thân triệt để nở rộ.
Cảnh giới Chân Tiên.
Nhìn thấy thế, Mục Vân cũng giật mình.
Hắn không nghĩ tới Diệp Cô Tuyết biến mất hơn mười năm có trở về thế mà đạt đến cảnh giới Chân Tiên.
Mười năm là có thời gian không quá dài nha, Diệp Cô Tuyết đã làm gì?
Một kiếm kia vung ra, phù một tiếng vang lên, Phàm Tâm Nhạc bị chém xuống một cánh tay.
Thực lực như vậy, nàng căn bản không có cách chống lại.
Mà cùng lúc đó, Phàm Tâm Nhạc vọt lên, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một hạt châu.
Oanh...
Hạt châu kia nổ tung, thân ảnh Phàm Tâm Nhạc biến mất không thấy gì nữa...
- Không di châu!
Thấy cảnh này, Diệp Cô Tuyết nhíu mày.
Không di châu?
Mục Vân sững sờ.
Không di châu chỉ có Tiên khí sư vượt qua Hồn giai mới có thể luyện chế, dẫn bạo hạt châu, có thể mang người xuyên toa không gian, trốn xa.
Không nghĩ tới trên tay Phàm Tâm Nhạc lại có một cái.
Kể từ đó, muốn truy đuổi Phàm Tâm Nhạc, càng là không thể.
Nhưng những đệ tử còn lại thì thảm.
- Toàn bộ giết!
Mục Vân hiện tại hạ lệnh.
- Ha ha... Không có vấn đề.
- Ngao...
Mục Vân vừa dứt lời, đột nhiên, một tiếng cười ha ha vang lên từ chỗ sâu trong Thiên Kiếm lâu.
Một khuyển ảnh màu tím cao mấy trăm thước xuất hiện.
Chính là Tử Nha.
Chỉ là giờ khắc này, Tử Nha có thân hình cao lớn uy mãnh, trong cổ tựa hồ mang theo một cái vòng.
Phía trên vòng cổ lấm ta lấm tấm, giăng đầy các sợi tơ màu vàng, chỗ sợi tơ nối tiếp có chín hạt châu tỏa ra ánh sáng màu vàng, chiếu lấp lánh.
Khi Tử Nha hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang cất bước đi đến, thân ảnh dần dần biến hóa, hóa thành một bóng người.
Thân ảnh cao lớn gần hai mét, trên người khoác một bộ y phục màu tím, mà cổ thì đeo một dây chuyền màu vàng.
Cả người nhìn qua rất kiện khang, nhất là khi nhếch môi, hai cái răng nanh, nhìn rất loá mắt.
- Chủ nhân, giao bọn gia hỏa này cho ta.
Tử Nha không nói hai lời, tiến lên, hóa thành khuyển ảnh mạnh mẽ, đại sát tứ phương...
Thấy cảnh này, biểu hiện trên mặt Diệp Cô Tuyết rất cổ quái.
- Đây là...
- Đây là Tử Nha?
Nhậm Cương Cương hiện tại giành nói:
- Hắn không phải không thể hóa thành hình người à? Ngươi làm sao bây giờ đến? Còn gọi ngươi... Chủ nhân?
- Thiên cơ bất khả lộ.
Mục Vân lại cười thần bí.
- Không nên chơi thủ đoạn nham hiểm, chuyên tâm đề thăng cảnh giới của ngươi, đây mới là chính đồ!
Trên mặt Diệp Cô Tuyết khôi phục vẻ thanh lãnh như trước, lạnh lùng nói.
- Diệp tỷ tỷ dạy phải!
- Không cho phép ngươi gọi ta Diệp tỷ tỷ.
- Cẩn tuân pháp chỉ của Diệp tỷ tỷ.
Mục Vân lần nữa chắp tay cười nói.
- Cha, Diệp tỷ tỷ này thật xinh đẹp.
Tiểu Thất hiện tại thốt ra một câu dẫn tới Diệp Cô Tuyết chú ý.
- Ngươi thế mà nữ nhi đều có.
Diệp Cô Tuyết nhìn Mục Vân, ngạc nhiên nói:
- Chỉ là, thực lực con gái của ngươi... Mạnh hơn ngươi nhiều lắm, mà lại, thật là ngươi đẻ ra sao?
- ...
Vừa nghe lời này, mấy người tại chỗ đều nín cười, mà trên mặt Mục Vân lại lộ ra vẻ xấu hổ.
Vốn là một trận vây công, nhưng bây giờ nhìn, kết cục lại có hơi hí kịch hóa.
Phàm Tâm Nhạc đào tẩu, Hư Thượng Phong bỏ mình, các đệ tử khác tùy hành bị Tử Nha truy đuổi, chỉ có thể tan tác.
- Chủ nhân, ta trở về!
Tử Nha hóa thành hình người, thân ảnh cao lớn đi đến bên cạnh Mục Vân, tự đắc nói.
- Đừng mở miệng một tiếng chủ nhân, nghe rất không thoải mái.
- Ách, kia... Mục chủ nhân?
- ...
Mục Vân im lặng.
Hiện tại, mỗi một tên đều là... Bệnh tâm thần.
Hất tay áo, Mục Vân rời đi.
- Chủ nhân, ngươi nói xem, hô cái gì mới, Thúc Thiên Quyển này là ngươi mang cho ta, cho nên ta chính là chó của ngài, ngươi nói ta nên xưng hô cái gì? Mục chủ nhân? Mộc nhân?
- Lăn...
Mục Vân quát lớn một tiếng, thế nhưng tác động vết thương, nhất thời nhếch miệng hô đau.
Trước Thiên Kiếm lâu đều vang lên tiếng cười ha ha.
Nhưng so với hưng phấn bên ngoài Thiên Kiếm lâu, Phàm Tâm Nhạc giờ khắc này có thể nói bực bội tới cực điểm.
Trong một mảnh sâm lâm đại thụ che trời, Phàm Tâm Nhạc đứng tại một chỗ, chém ra trên cành cây.
- Đáng chết, đáng chết, đáng chết!
Nhìn bên cạnh tụ tập không đến trăm người, nội tâm Phàm Tâm Nhạc quả thực như một ngọn núi lửa đang muốn phun trào.
Nàng vốn muốn chém giết Mục Vân, đây cơ hồ là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Thế nhưng đột nhiên xuất hiện một Diệp Cô Tuyết, cảnh giới Chân Tiên, chém giết Hư Thượng Phong, xáo trộn kế hoạch của nàng.
Mà nghe hơn mười người trốn về nói, còn có một con chó, thế mà cũng là đến cảnh giới Chân Tiên.
Tiên thú huyết mạch Hồn giai?
Bên người Mục Vân không phải chỉ có một Chân Tiên thôi sao? Hiện tại thế nào không hiểu thấu đột nhiên xuất hiện hai tên.
Chẳng lẽ nàng chú định giết không được Mục Vân?
Đáng ghét, đáng ghét.
Phàm Tâm Nhạc buồn bực quát:
- Mục Vân, còn có cơ hội, tử kỳ của ngươi rất gần, chỉ cần diệt Tam Cực Thiên Minh, đến thời điểm xua binh xuống nam, chỉ là một Thiên Kiếm lâu, nhất định diệt vong, ngươi cũng sẽ chết không có chỗ chôn, còn có cơ hội...
Khóe miệng Phàm Tâm Nhạc mang theo vẻ âm trầm ngoan độc.
- Không, ngươi sai!
- Ai?
Chỉ là Phàm Tâm Nhạc vừa dứt lời, một thân ảnh lại đột nhiên xuất hiện.
Người tới một thân áo tím, tóc dài phất phới, phía sau có một thanh trường kiếm, ngạo nghễ dựng nên.
Kiếm kia chưa ra khỏi vỏ đã cho người ta một loại cảm giác sắc bén không thể địch nổi.
- Ngươi là ai?
- Ngươi không có cơ hội.
Tử bào nhân cũng không để ý tới Phàm Tâm Nhạc hỏi thăm, bàn tay vung lên.
Lập tức, Phàm Tâm Nhạc chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới, tựa hồ cũng triệt để bị khống chế.
Mười mấy tên đệ tử xung quanh thế mà vô thanh vô tức, một tên tiếp một tên, toàn thân nổ tung thành toái phiến.
- Không gian pháp tắc... Ngươi là kim...
Phanh...
Phàm Tâm Nhạc còn chưa nói xong, toàn bộ thế giới triệt để lâm vào u ám.
Thân thể của nàng đã nổ tung thành mảnh vụn.
Toàn bộ rừng cây lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.
Tử bào nhân chắp hai tay ra phía sau, lạnh nhạt nhìn hết thảy.
- Kiếp trước thiếu ngươi, kiếp này, nhất định trả lại ngươi.
Lời nói biến mất theo gió, thân ảnh kia cũng dần dần tiêu tán...
Đây hết thảy, không người biết được.
Thế nhưng, tin tức trở về tới Thái Hư tông cùng Càn Khôn sơn trang lại để người mở rộng tầm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận