Vô Thượng Thần Đế

Chương 1153: Sơn mạch mang theo ấn pháp (1)

- Nhất Chưởng Ngự Thiên!
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân vỗ ra một chưởng.
Một đạo chưởng ấn bất ngờ xuất hiện, chưởng ấn từ một chưởng nhỏ chậm chạp khuếch tán đến mấy chục mét, có thể thấy rõ ràng vân tay trên đó.
Phàm là chưởng pháp, trong lúc dần dần mở rộng, chưởng ấn cũng sẽ trở nên mờ đi, đó là lực lượng thiếu thốn, sẽ khiến cho chưởng pháp dần dần giảm xuống uy lực.
Nhưng bây giờ, chưởng pháp Mục Vân lại trong lúc khuếch đại thế mà vân tay trong lòng bàn tay càng ngày càng rõ ràng.
Đây là một loại chưởng khống lực lượng tuyệt đối.
Mục Vân chưởng khống lực lượng thế mà mạnh đến mức độ này?
Nhìn thấy Mục Vân đánh ra chưởng ấn, Diệu Tiên Ngữ âm thầm kinh ngạc.
Giờ phút này nàng đã không còn là tiểu cô nương đơn thuần khi xưa, chỉ biết đùa vui. Nhìn thấy Mục Vân biến hóa như thế, trong lòng nàng càng kiêu ngạo tự hào.
Đây là sư tôn trước kia của nàng.
Đáng thương giờ phút này Diệu Linh Ngọc bị áp chế, nếu biết ý nghĩ trong lòng muội muội giờ khắc này, sợ rằng sẽ phun máu.
- Không đánh không đánh!
Cuối cùng, Diệu Linh Ngọc bị một bộ chưởng pháp của Mục Vân một mực áp chế gắt gao, tức giận bất bình, mở miệng quát.
- Ngươi đây rốt cuộc là chưởng pháp gì? Vì cái gì ta cảm giác chân nguyên của mình không ngừng bị ngươi áp chế, mà chân nguyên của ta công kích tựa hồ là bị ngươi hấp thụ.
Nghe đến lời này, Mục Vân mỉm cười.
Sở dĩ bản thân Diệu Linh Ngọc có loại cảm giác này, thứ nhất là bởi vì Cửu U Minh Chưởng liền có loại năng lực áp chế này, thứ hai thì hắn thi triển Dung Thiên Quyết cấp độ dung lực, hòa tan một bộ phận công kích của Diệu Linh Ngọc.
Trong lúc triển khai võ kỹ hai bên phù hợp phối hợp, ngược lại có thể khiến cho uy lực võ kỹ tiến thêm một bước.
Loại phù hợp này đối với Mục Vân mà nói, cũng là một loại tôi luyện.
Võ kỹ khác biệt trong lúc lặng yên vận chuyển cùng bộc phát, thường thường hiệu quả càng xuất kỳ bất ý.
Nhìn thấy Diệu Linh Ngọc thu tay, Mục Vân đứng tại chỗ, không ngừng loay hoay tư thế, tựa hồ đang tiêu hóa thi triển vừa rồi đoạt được.
Cửu U Minh Chưởng, kiếp trước đúng là một trong hạch tâm bí kíp của hắn, chỉ là hạch tâm bí kíp này, kiếp này bằng vào ký ức, lần nữa thi triển, khó tránh khỏi xuất hiện chỗ sơ suất.
Hiện tại thi triển ra, Mục Vân ngược lại có một phen lĩnh ngộ đặc biệt ở trong đó.
- Uy uy uy, đừng nhìn, lại nhìn trong mắt sẽ muốn xuất hiện Kim Tinh.
Diệu Linh Ngọc huy động bàn tay, nhìn Diệu Tiên Ngữ cười khanh khách nói.
- Ai da, tỷ tỷ, ngươi thật đáng ghét!
Diệu Linh Ngọc đỏ mặt nói:
- Ngươi căn bản không rõ, Mục đạo sư năm đó, quả thực là đại anh hùng trong lòng ta, dẫn đầu ban cấp chúng ta, từ phế vật ban đi về phía ban cấp mạnh nhất, cái loại cảm giác này, ngươi không cách nào thể nghiệm đâu.
- Ta đương nhiên...
Oanh...
Diệu Linh Ngọc còn chưa nói xong, một tiếng nổ vang đột nhiên vang lên.
- Xảy ra chuyện gì?
Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ hai người hoa dung thất sắc.
- Là cửa vào mảnh không gian này đang bị người công kích!
Mục Vân bình tĩnh nói:
- Vừa rồi trước khi tiến đến, ta thiết trí một đạo trận pháp cấm chế, hiện tại hẳn là có người phát hiện nơi này.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
- Trước đi vào bên trong đi.
Mục Vân nhìn lối đi ra phía trên, từng bóng người hội tụ, mở lời:
- Bọn hắn muốn phá vỡ cấm chế ta bày, cũng cần một chút thời gian, chúng ta trước hướng đi vào chỗ sâu nhìn một chút, chờ bọn hắn điều tra xong không có vấn đề gì, hẳn là sẽ rời đi.
Mục Vân cũng không xác định người đến là ai, cho nên cũng không thể cam đoan mình có thể ứng phó.
Trước mắt biện pháp tốt nhất là mang theo tỷ muội hai người rời khỏi nơi đây.
Ba người kết bạn, tiến về phía một bên khác.
Vị trí ba người lúc đầu chính là một phiến thảo địa, thế nhưng càng tiến về chỗ sâu, đằng sau thế mà bắt đầu xuất hiện rừng cây.
Lại hướng vào chỗ sâu, đằng sau thế mà bắt đầu xuất hiện sơn mạch.
Sơn phong liên miên, cao mấy ngàn thước, từ dưới lên trên nhìn kỹ lại, phía trên mỗi một sơn mạch, xa xa nhìn qua, hoàn toàn là thế giới xanh um tươi tốt.
Thấy cảnh này, Mục Vân chỉ cảm thấy đặt mình vào giữa núi rừng nguyên thủy nhất.
Bá bá bá...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, Mục Vân còn chưa kịp giãn hai tay, vong tình phóng thích, sau lưng vang lên từng tiếng xé gió.
- Đáng chết, bọn gia hỏa này chẳng lẽ thẳng đến những Thanh Sơn?
- Sư tôn, chúng ta trước trốn đi.
Diệu Tiên Ngữ mở lời.
- Hai người tỷ muội chúng ta ngược lại không sao, linh hồn lực cho dù thiên tài Sinh Tử cảnh tứ trọng cũng không có khả năng phát hiện, thế nhưng Mục Vân ngươi...
Cái gì?
Nghe được lời Diệu Linh Ngọc, Mục Vân sững sờ.
Hắn vốn lo lắng linh hồn lực Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ hai người không cách nào ẩn tàng, bị người phát hiện, hiện tại hai người ngược lại lo lắng cho mình.
- Hai người các ngươi hiện tại thử một lần, còn có thể phát hiện ta không?
Mục Vân vừa dứt lời, Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ hai người dò xét, quả nhiên, căn bản không có cách phát hiện tin tức linh hồn Mục Vân.
- Như thế rất tốt!
Diệu Linh Ngọc mỉm cười, bàn tay xuất hiện hai lát cá.
Lát cá toàn thân như mực, mang theo hào quang nhỏ yếu nhàn nhạt, nhìn không chút thu hút.
Ngay khi Diệu Linh Ngọc đặt hai lát cá lên bộ ngực của mình, Mục Vân trong lúc nhất thời phát hiện mình căn bản không có cách phát hiện khí tức hai người.
Không chỉ có linh hồn lực đều ẩn tàng, thậm chí ngay cả hô hấp đều hòa cùng cỏ cây trong núi, không thể cảm giác nhận ra.
Dựng dựng ngón cái, trong mắt Mục Vân mang theo vẻ mỉm cười.
Đã như vậy, vậy không có gì đáng sợ.
Ba thân ảnh tiềm phục trong bụi cỏ, biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó, từng đạo tiếng xé gió đã đến trước người ba người.
Mấy chục đạo thân ảnh liên tiếp lao vùn vụt tới, căn bản không có phát hiện khí tức ba người.
- Minh Nguyệt Tâm.
- Ngọc Khuynh Thiên.
- Luân Nhiên.
Mấy chục đạo thân ảnh, ba thân ảnh là nổi bậc nhất.
Ba người cầm đầu, Mục Vân hết sức quen thuộc.
Mà phía sau những người kia, khí tức cũng không yếu, võ giả cảnh giới Sinh Tử cảnh nhị trọng không phải số ít, thậm chí rất nhiều đệ tử Sinh Tử cảnh nhất trọng.
Phía dưới Sinh Tử cảnh, thế mà một người cũng không có.
Xem ra, càng đến giai đoạn sau cùng của tứ nguyên phong địa, còn lại chính là những người thực lực khá mạnh kia.
Khôn sống mống chết, pháp tắc đương nhiên, đối với nhân loại lại là thiết luật.
- Theo sau!
Mục Vân thấp giọng nói.
Ba thân ảnh đi sát mặt đất, hướng về phía phía trước.
Nếu như vẻn vẹn là võ giả đến từ các đại tiểu thế giới, Mục Vân cũng không cần quá để ý, thế nhưng những người này rõ ràng liên thủ lại, lao vùn vụt tới không gian bên trong.
Cái này thật sự quá khéo.
Không thể không khiến Mục Vân hoài nghi, những người này có phải mang cùng một mục đích - Không Sơn Ấn.
Nếu như Không Sơn Ấn quả thật lợi hại như Diệu Linh Ngọc nói, vậy những người này liên hợp cùng một chỗ, cũng không khó lý giải.
Một nhóm hơn mười người tiến vào giữa núi rừng, rất rõ ràng có phương hướng tiến lên, trong lúc di chuyển căn bản không có chút do dự.
Nếu không phải vì bí bảo, chính Mục Vân cũng không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận