Vô Thượng Thần Đế

Chương 2383: Là người hay quỷ

- Các ngươi muốn chết!
Tô Thiến khẽ quát một tiếng, cầm kiếm giết ra.
Mà hiện tại, Mã Đông Sinh lại không thèm để ý chút nào, bước ra, đánh về phía Tô Thiến.
Sở Ngọc Sơn hiện tại nhìn sang bên kia, cười nói:
- Tô Vũ tiểu thư, Tô gia các ngươi thất bại, đã thành sự thật đã định, lần này giao không được đan dược, Tô gia các ngươi hoàn toàn xong đời, chi bằng... Làm tiểu thiếp cho ta, thế nào?
- Ngươi nằm mơ.
Tô Vũ hừ một tiếng, một kiếm giết ra, thẳng tới Sở Ngọc Sơn.
Mà hiện tại, hộ vệ Tô gia đã bắt đầu chém giết với đám người mà Sở Ngọc Sơn, Mã Đông Sinh mang đến.
Nhân mã ba phương gặp nhau, mùi máu tươi tràn ngập.
Nhưng Mã gia cùng Sở gia lần này có chuẩn bị mà đến, hai chọi một, võ giả Tô gia liên tiếp bại lui.
- Đại tiểu thư!
Tô Bác dẫn đầu mở lời:
- Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng chết, đại tiểu thư mau chạy, chúng ta ngăn cản.
- Ta không đi.
Tô Thiến quật cường nói.
- Đi? Các ngươi đi đâu?
Mã Đông Sinh cười nhạo nói:
- Lần này tất cả các ngươi đều sẽ chết, Tô Thiến, ngươi chết rồi, Tô gia các ngươi xong đời, Tử Cực thành, không có Tô gia nữa.
- Mã Đông Sinh!
Tô Thiến phẫn nộ không thôi, cầm kiếm giết ra, kiếm quang trong tay nàng càng lúc càng lóe sáng.
- Hắc hắc... Không phục, không sao.
Mã Đông Sinh cười nhạo một tiếng, giết ra, đúng lúc này, trong lúc Tô Thiến toàn tâm toàn ý ứng đối Mã Đông Sinh, sau lưng có hai thân ảnh đột nhiên giết tới.
Tiếng phốc phốc vang lên, bất ngờ không kịp đề phòng, Tô Thiến nhất thời ngã xuống đất.
Sau lưng trên vai xuất hiện một vết đao.
- Các ngươi cẩn thận một chút!
Mã Đông Sinh hiện tại quát một tiếng, nói:
- Làm tiểu mỹ nhân của ta bị thương, một hồi hưởng dụng, cũng sẽ không còn tuyệt vời.
Nghe được lời này, Tô Thiến thẹn quá hóa giận, nhưng lại không giúp được gì.
Mà hiện tại, mấy trăm người giao thủ, tràng diện đã sớm loạn thành một đoàn.
Tô Thiến còn chưa kịp nhìn bốn phía, hai thân ảnh kia lại xuất hiện.
Vạn bất đắc dĩ, nàng vừa đánh vừa lui, vào tiếp tục đi tới sâu trong rừng rậm.
Thời gian dần dần trôi qua, phía sau Tô Thiến càng ngày càng nhiều thân ảnh truy kích.
Tiếng cười lạnh của Mã Đông Sinh không ngừng vang lên.
Sắc mặt Tô Thiến tái nhợt, nhưng lại không giúp được gì.
- Hắc hắc... Tiểu nương tử, đừng chạy nữa, lại chạy, ngươi cũng không chạy ra khỏi lòng bàn tay ta.
- Vô sỉ!
Sắc mặt Tô Thiến lạnh lùng, xoay người giết ra một kiếm, cũng không quay đầu lại, tiếp tục vào sâu.
Phía trước, từng tia ánh sáng âm trầm sáng lên.
- Đó là... Tử Nhân cốc.
Sắc mặt Tô Thiến trắng bệch.
Trong Tử Nhân cốc, năm đó Huyết vực cùng Yêu vực đại chiến ở đây, tử thương mấy chục vạn, quả thực khiếp sợ cả Tiên giới.
Từ đó về sau, trong Tử Nhân Cốc thỉnh thoảng xảy ra chuyện kỳ lạ.
Nàng lần này tuy rằng hạ quyết tâm, muốn ở trong Tử Nhân cốc, tìm dược liệu, nhưng lúc này một mình đến đây, trong lòng nàng cũng cảm giác đầy sợ hãi.
Vào hay không?
Tô Thiến do dự.
Nhưng phía sau, tiếng phá không càng ngày càng gần, nếu rơi vào trong tay Mã Đông Sinh, kết quả kia...
Tô Thiến đã không đành lòng suy nghĩ lại, tung người nhảy lên, tiến vào trong Tử Nhân cốc.
Tử Nhân cốc chiếm diện tích khá lớn, là một mảnh sơn cốc.
Nghe nói năm đó, nơi này cũng không phải sơn cốc, ngược lại là từng ngọn núi sừng sững, bất quá một hồi giao chiến kia quá mãnh liệt, ngược lại ngọn núi sụp đổ, mặt đất sụp đổ, hình thành một sơn cốc.
Tiến vào trong sơn cốc, Tô Thiến nhìn thi cốt đầy đất, tiếng ca ca vang lên quanh quẩn trong sơn cốc yên tĩnh, quả thực khủng bố không thôi.
Âm phong gào thét, lục quang lóe ra, nơi này quá quỷ dị, quá dọa người.
Bá bá bá......
Từng tiếng phá không xuất hiện ở cốc khẩu.
- Thiếu gia, Tô Thiến tiến vào Tử Nhân cốc rồi!
Một gã hộ vệ chắp tay nói.
- Đáng chết!
Mã Đông Sinh mắng nhẹ một tiếng, nhìn mấy người nói:
- Phế vật, sao không đuổi theo?
- Nhưng... Nhưng đó là... Tử Nhân cốc.
- Tử Nhân Cốc làm sao vậy?
Mã Đông Sinh hừ nói:
- Tử Nhân cốc này tồn tại mấy vạn năm, có cái gì phải sợ hãi? Không đuổi theo bắt người trở lại, các ngươi, trở về đều chờ chết đi.
- Vâng!
Nghe được lời này, mấy người nhất thời không nói hai lời, phi nhanh tiến vào trong sơn cốc.
Mà hiện tại Tô Thiến tiến vào trong Tử Nhân cốc, giơ kiếm ở phía trước, nhìn bốn phía, trái tim lại đập thình thịch không ngừng, hô hấp đều trở nên dồn dập, bộ ngực phập phồng, độ cong kinh người.
- Này...
- A...
Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng gọi khẽ, Tô Thiến hô to, vung ra một kiếm, khanh một tiếng, chém vào một khối xương cứng rắn.
- Ngươi tên gì?
Nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt, Mục Vân không nói gì rút trường kiếm ra khỏi cổ mình, bất đắc dĩ nói:
- Sơn cốc u ám yên tĩnh cổ quái, ngươi ở chỗ này hét lớn một tiếng, rất dọa người.
- Ngươi...... Ngươi ngươi ngươi mới dọa người, hơn nửa đêm ở Tử Nhân cốc này làm gì?
Sắc mặt Tô Thiến trắng bệch, nhìn Mục Vân mặc hắc bào trước mắt, tựa hồ muốn nhìn thấu thân thể Mục Vân.
- Ta? Ta đã ở đây hàng trăm năm!
Mục Vân cười nói:
- Ngược lại là ngươi, chạy tới quấy rầy ta, còn một kiếm muốn giết ta, cũng may ta...
Nói đến đây, Mục Vân đột nhiên dừng lại.
Hắn hiện tại ngoại trừ tay trái và trái tim còn nguyên vẹn, các bộ vị khác đều là hài cốt, nói ra, có lẽ sẽ dọa tiểu nha đầu này choáng váng.
- Ngươi cái gì?
- Không có gì.
Mục Vân lắc đầu, lại nói:
- Ngươi giẫm lên chân ta.
- Ồ!
Tô Thiến nga một tiếng, lui về phía sau một bước.
Cẩn thận đánh giá Mục Vân, Tô Thiến mở lời:
- Ngươi rốt cuộc là người hay hồn phách? Hay là tiên thú biến dị gì?
- Ngươi cứ nói đi?
Tay trái Mục Vân cầm kiếm, đưa trường kiếm lại cho Tô Thiến.
Nhìn thấy Mục Vân lộ ra tay trái, cảm giác được một tia nhiệt độ, Tô Thiến thở ra một hơi.
Có vẻ như là con người, không phải ma.
- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!
Mục Vân một lần nữa nói:
- Sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?
- Ngươi nghĩ rằng ta muốn đến đây?
Tô Thiến đau khổ nói:
- Ta bị người ta đuổi giết.
- Đuổi giết?
Mục Vân thản nhiên nói:
- Có phải là những tên phía sau ngươi không?
Nghe được lời này, Tô Thiến xoay người trở về, nhìn thấy mấy người Mã Đông Sinh đứng thành một hàng, nhất thời cả kinh, giơ trường kiếm lên.
- Hắc hắc, Tô Thiến tiểu thư, đừng chạy, theo ta trở về đi, ngươi yên tâm, Tô gia ngươi diệt vong, ta ít nhất sẽ hảo hảo đối xử với ngươi, làm tiểu thiếp của Mã Đông Sinh ta, toàn bộ Tử Cực thành, không biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ đây? Tốt hơn so với bị Tử Văn Yêu Lang chà đạp, đúng chứ?
Nghe được lời này, Mục Vân nhịn không được cười.
- Ngươi cười cái gì?
Mã Đông Sinh nhìn Mục Vân, quát:
- Ngươi là ai? Sao lại ở đây?
- À. Xin lỗi, ta không thể chịu được.
Mục Vân nhịn cười, nói:
- Ta chỉ cảm giác lời nói của ngươi rất thú vị, làm tiểu thiếp của ngươi còn tốt hơn so với bị Tử Văn Yêu Lang chà đạp? Lời này có ý là ngươi tốt hơn cầm thú một chút nhỉ?
- Đương nhiên là không.
- Vậy ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng?
Đứng hình trong chốc lát, Mã Đông Sinh đột nhiên phản ứng lại, Mục Vân đang mắng hắn.
- Thật có lỗi thật có lỗi!
Mục Vân nhịn không được nở nụ cười, nói:
- Năm trăm năm qua ở trong đống người chết, thật sự quá tịch mịch, nhìn thấy người sống, đùa giỡn, đừng để ý, các ngươi đánh nhau của các ngươi, đánh xong mau đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận