Vô Thượng Thần Đế

Chương 1359: Vân Lang cuồng vọng (1)

Mục Vân thậm chí cảm giác được, Diệt Tôn Kiếm trong tay mình lúc này đều cúi thấp cái đầu cao ngạo, khí tức trở nên trầm mặc.
- Thông Thiên Kính vẻn vẹn chỉ là Tiên khí, còn không đến mức để ta lưu luyến quên lối về, nội tâm nhớ nhung.
Vân Lang ha ha cười nói:
- Mục minh chủ có biết, vì cái gì ta sẽ cố chấp Thông Thiên Kính như thế, lại nhìn như không thấy đối với những trân bảo kia?
Vân Lang vừa dứt lời, nâng lên bảo kính trong tay.
Ông...
Trong một khoảnh khắc này, một cỗ lực hút cường đại, bộc phát ra, bên trong toàn bộ tứ phương kết giới, tất cả mọi người cảm giác được một cỗ khí tức, xa xưa mà cường đại.
- Tiên khí của ta.
- Linh dược của ta.
- A... Cửu Giang Ngọc Lộ Dịch của ta.
Trong chớp nhoáng, tất cả mọi người tại chỗ la hoảng.
Thời điểm Vân Lang nâng Thông Thiên Kính trong tay lên, tất cả mọi người kinh ngạc phát hiện, kỳ trân dị bảo trong tay bọn họ lúc này đều không bị khống chế, thế mà bay ra từ trong không gian giới chỉ, lướt lên trên bầu trời bay về phía Vân Lang.
Vô số trân bảo từ trong không gian giới chỉ, bay vào đến trong tay Vân Lang, bị Vân Lang bỏ hết vào trong túi.
Thấy cảnh này, một số võ giả đứng hình.
Mà không bao lâu, từng đợt tiếng ồn ào vang lên từ phía sau, những võ giả kia giờ phút này toàn bộ gầm thét, đuổi theo những trân bảo trôi nổi, vọt thẳng qua.
- Vân Lang, ngươi làm cái quỷ gì?
Vô Cực Ngạo Thiên cũng nhịn không được quát:
- Đây chính là âm mưu quỷ kế của ngươi?
- Ha ha... Đã sớm nói qua cho các ngươi, Thương Hoàng tiểu thế giới, cho dù phong bế vạn năm, cũng không phải các ngươi có thể nhúng chàm.
Vân Lang cười ha hả nói:
- Hiện tại đã rõ?
- Hiểu rõ cái đầu của ngươi.
Có người quát:
- Vân Lang, ngươi nhanh giao bảo bối ra, nếu không đám người chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi.
- Không sai, ngươi cho rằng một mình ngươi có thể độc chiếm nhiều bảo tàng như vậy? Si tâm vọng tưởng.
- Thật sao?
Vân Lang nhìn phía dưới, mỉm cười, lập tức, cổ kính trong tay đảo ngược.
Hưu một tiếng vang lên, một đạo ánh sáng bắn ra.
- A...
Lập tức, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kêu rên truyền vào trong lỗ tai đám người.
Nháy mắt tiếng kêu thảm vang lên, tất cả mọi người cảm giác được trái tim đều đang không ngừng run rẩy.
Một tên cường giả Sinh Tử cảnh thất trọng đỉnh tiêm bị ánh sáng bao phủ, hóa thành tro tàn.
Chiêu này, quả thực là còn muốn lợi hại hơn Minh Quang Đại Pháp của Quang Minh giáo Thánh Quang tiểu thế giới.
Thấy cảnh này, đám người triệt để yên tĩnh.
Trước đó xuất hiện một Mục Vân, hiện tại lại xuất hiện một Vân Lang, hai người kia, lúc đầu đều là tồn tại để người không thèm quan tâm, nhưng bây giờ, cho dù ai cũng không dám xem nhẹ hai người.
Thập Đại Tôn Giả, hiện tại tăng thêm Mục Thanh Vũ, Mục Vân cùng Vân Lang ba người, trở thành thập tam đại Tôn Giả.
Thương Hoàng tiểu thế giới, lúc đầu phong bế lạc hậu, là man di chi địa trong mắt bọn họ.
Nhưng bây giờ, nhảy ra ba gia hỏa có thực lực có thể so với cấp bậc Tôn Giả, loại tương phản này thực sự để bọn hắn khó lòng chấp nhận.
- Sư tôn, ta nhìn Vân Lang gia hỏa này, cái khác không có học được ngài, dáng vẻ trang bức, ngược lại rất giống ngài.
Diệp Thu căm giận nói:
- Ta đi giáo huấn hắn một chút.
- Không cần.
Mục Vân mở lời:
- Tiên khí trên người hắn không chỉ có Thông Thiên Kính, ngươi bây giờ không có Tiên khí tiện tay, không phải đối thủ của hắn, ngay cả ta....
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Mục Vân đột nhiên im miệng, nhìn Diệp Thu.
- Ta nói dáng vẻ hắn trang bức....
Phanh...
Mục Vân đánh xuống một chưởng, cười mắng:
- Xú tiểu tử, sư tôn ta cho tới bây giờ đều lấy đức phục người, lúc nào trang bức rồi?
- Ta....
Diệp Thu ủy khuất, nói nhỏ:
- Rõ ràng là giống nhau như đúc...
Giờ phút này, nội tâm các đại Tôn Giả không có nhẹ nhàng như Mục Vân.
Mục Vân biết, Tiên khí trong này, một đống lớn bán Tiên khí, tuy nói đều là bất nhập phẩm Tiên khí, thế nhưng để đầy đường ở chỗ này, tuyệt đối không có đơn giản như mặt ngoài.
Còn Vân Lang.
Cho dù Vân Lang không có Thông Thiên Kính, cũng sẽ có Tiên khí khác, lại thêm Thập Đại Tôn Giả ở đây, hôm nay muốn giết hắn, khó như lên trời.
Nhưng trong lòng Mục Vân có chuẩn bị, thế nhưng Thập Đại Tôn Giả thì lại khổ đến tim mật.
Trước đó nhảy ra một Mục Vân, nói lời không hợp, ra tay đánh nhau, chém giết một tên lão tổ Sinh Tử cảnh thất trọng đỉnh tiêm.
Lần này chém giết, xem như Mục Vân triệt để chứng minh thực lực mình.
Mà bây giờ lại nhảy ra một Vân Lang, bản thân thực lực là Sinh Tử cảnh thất trọng, đã rất cường hãn, không có cấp bậc Tôn Giả, cũng kém không nhiều.
Hiện tại lại thêm Tiên khí, thật để người không lời để nói...
Hiện tại cưỡng bức Vân Lang, hắn có Tiên khí nơi tay, thế nhưng trách tội Mục Vân trì hoãn thời gian, Mục Vân hiện tại lại nắm giữ thực lực cấp bậc Tôn Giả.
Thập Đại Tôn Giả cùng với các đại tiểu thế giới quả nhiên đâm lao phải theo lao.
Cuối cùng, Thập Đại Tôn Giả vẫn do Vô Cực Ngạo Thiên đứng ra, mở lời:
- Vân Lang Thiên Chủ, Huyền Không sơn ngươi, các đại tiểu thế giới chúng ta đến nơi đây, cho tới bây giờ chưa từng mạo phạm, nơi đây chính là bí tàng Thông Thiên Tôn Giả, ta nghĩ không cần độc chiếm bảo tàng?
- Độc chiếm? Ta không có.
Vân Lang cường ngạnh nói:
- Vô Cực Ngạo Thiên, ngươi quá tham rồi? Ta trước đó đã nói qua, bí tàng ở trong Thương Hoàng tiểu thế giới, chí bảo bên trong bí tàng, cũng hẳn là thuộc về Thương Hoàng tiểu thế giới, nơi đây, cho dù là Vân Lang ta cùng Mục minh chủ đánh túi bụi, vô luận ai thắng ai thua, bảo tàng ít nhất thuộc sở hữu Thương Hoàng tiểu thế giới.
- Các ngươi hiện tại tính toán cái gì? Dị tộc xâm lấn? Ngoại giới xâm ngược?
- Bớt ở chỗ này nói lời đường hoàng, bí tàng, những linh thảo linh dược bên ngoài, có giá trị không nhỏ, chính là Thông Thiên Giáo Chủ cả đời kinh doanh, các ngươi đạt được liền rời đi nơi đây đi, nếu không, mệnh đều sẽ bỏ ở nơi này.
Lời này mang theo xem thường.
Thân thể cả người Vô Cực Ngạo Thiên phát run, không biết nói gì thêm.
Qua nhiều năm như vậy, người thứ nhất dám cùng hắn nói như vậy chính là Mục Thanh Vũ, người thứ hai chính là Mục Vân, hiện tại, lại xuất hiện người thứ ba.
Từ khi tiến vào Thương Hoàng tiểu thế giới, giống như không có phát sinh ra chuyện gì hài lòng.
- Vân Lang, ngươi cũng quá mức làm càn.
Ngọc Huy Nhân khàn cả giọng quát:
- Bảo tàng nơi đây, ngươi có bản lĩnh thu thập toàn bộ, thế nhưng ngươi có bản lĩnh mang đi ra ngoài toàn bộ sao?
- Không sai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận