Vô Thượng Thần Đế

Chương 1162: Vạn trượng hư ảnh (2)

Càng có Không Sơn Ấn kia kém chút chụp chết Luân Nhiên cũng càng được truyền càng.
Đám người càng truyền Mục Vân càng tà dị, thế nhưng trong lòng mọi người căn bản không lo lắng.
Bởi vì người này bị Vô Cực Tinh đánh trọng thương, cơ hồ một cái mạng mất đi hơn phân nửa.
Một hùng sư, cho dù có thể lực trấn sơn hà, sau khi mất đi răng nhọn móng sắc cũng chỉ là phế vật mà thôi.
Cho nên đám người trong lúc nhất thời toàn bộ động viên, chỉ vì trong thời gian ngắn nhất tìm đến Mục Vân.
Bằng không đợi gia hỏa này khôi phục lại, muốn đối phó, rất khó.
Bên trong tứ nguyên phong địa, tứ đại kỳ địa tương đối nổi danh chính là Sa hải Địa Cung, Điệp Không sơn, Địa Lạc hải, Di Thiên điện.
Mà bốn địa phương cơ hồ bị đám người tra sạch không còn gì.
Nhưng chỉ có một nơi, đám người thậm chí căn bản sẽ không nghĩ đến.
Không sơn!
Địa điểm nguyên thủy chuyện phát sinh.
Bên trong không sơn, giờ phút này, lòng đất bởi vì Không Sơn Ấn xuất thế mà tạo ra một cái động sâu đến mấy ngàn trượng, ba thân ảnh đang ngồi xếp bằng.
Một trái một phải chính là Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ hai người.
Mà một người còn lại chính là Mục Vân.
Giờ phút này, Mục Vân ăn vào dược vật, máu tươi đã ngưng chảy, xuyên thấu qua quần áo vỡ vụn có thể nhìn thấy vết máu chỗ vết thương của hắn.
Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ hai người khoanh chân ngay tại chỗ, nhưng lại khẩn trương nhìn chằm chằm xung quanh.
Trước đó Mục Vân dẫn động hai viên huyết châu bạo tạc, Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ hai người vốn dự định lôi kéo Mục Vân rời đi, thế nhưng Mục Vân lại kiên định lưu lại.
Thủ đoạn ba người dùng ẩn nấp linh hồn ba động đều nhất lưu, lúc đầu tỷ muội hai người Diệu Linh Ngọc còn lo lắng Vô Cực Tinh sẽ phát hiện.
Thế nhưng ai có thể nghĩ, mọi người tại đây thế mà không có một người lưu tại chỗ dò xét, toàn bộ đều rời khỏi nơi đây, tựa hồ không kịp chờ đợi tìm kiếm Mục Vân.
Dưới tình huống bực này, ba người thế mà may mắn trốn qua một kiếp.
Đạo lý dưới đĩa đèn thì tối, các đại thiên tài đều hiểu.
Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, Mục Vân sẽ lớn mật như thế, vào giờ phút này, lựa chọn ẩn nấp tung tích của mình ở ngay dưới đèn.
Chỉ là không thể không nói, Mục Vân ra một chiêu này rất hiểm, thế nhưng kết quả lại thành công.
Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ Giờ khắc này vẫn cảm giác nhìn xung quanh, không cách nào an tĩnh lại.
Quá mạo hiểm.
Một khi có người nghĩ tới chỗ này, bọn hắn sẽ bị vây công, chết không có chỗ chôn.
- Tỷ tỷ, sư tôn không có sao chứ?
- Hắn... Sẽ không có chuyện gì đâu.
Diệu Linh Ngọc cũng không xác định.
Vô Cực Tinh đột nhiên xuất thủ đánh lén, lúc đầu thực lực đã mạnh hơn Mục Vân, lại thêm đột nhiên xuất thủ, Mục Vân không có chết đã không thể tưởng tượng nổi.
Hiện tại xem ra, tình trạng của Mục Vân không phải rất tốt.
Một gương mặt triệt để trắng bệch, căn bản không có một tia huyết sắc.
Khí tức cả người giống như bất cứ lúc nào đều muốn gián đoạn.
Loại tình huống này, thật không tốt.
- Yên tâm, ta sẽ không chết.
Đột nhiên, Mục Vân hơi mở hai mắt ra, mở lời.
- Sư tôn...
- Chỉ là tinh huyết tổn thất nghiêm trọng, không tính là gì đại sự, tạm thời chết không được.
- Ừm!
Nhìn Mục Vân, Diệu Tiên Ngữ nhẹ gật đầu.
Chỉ là giờ phút này, Mục Vân vung tay lên, Không Sơn Ấn bất ngờ xuất hiện.
Trong nháy mắt Không Sơn Ấn xuất hiện, không ngừng mở rộng, trong lúc nhất thời che chắn ánh sáng trên đỉnh đầu ba người.
Dần dần, lỗ trống đỉnh đầu ba người bị che đậy, từ bên trên nhìn lại, giống như một tòa núi cao nguy nga, trong quần sơn, không có cảm giác khác.
- Ta cần ở chỗ này bế quan một đoạn thời gian, hai người các ngươi cũng có thể vững chắc một chút thực lực mình, đột phá.
Hai mắt Mục Vân nhắm lại, hờ hững mở lời:
- Hiện tại Vô Cực Tinh tìm tới ta, lần nữa ra ngoài, không phải hắn chết, chính là ta vong.
- Sư tôn....
- Tiên Ngữ!
Nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ còn muốn nói điều gì, Diệu Linh Ngọc lắc đầu.
- Hết thảy công việc, chờ ta khôi phục rồi nói sau.
Mục Vân vừa dứt lời, triệt để ngậm miệng không nói.
Nhìn thấy Mục Vân xếp bằng ở tại chỗ không lên tiếng nữa, Diệu Tiên Ngữ cùng Diệu Linh Ngọc cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Thời gian từ từ trôi qua, thời khắc này Mục Vân chỉ cảm thấy bên trong não hải giống như đứng sừng sững một tôn hư ảnh.
Máu tươi xói mòn, khiến cho hắn cảm giác được thân thể biến hóa quỷ dị.
một cái bóng mờ kia cao tới vạn trượng, người khoác áo choàng huyết sắc, cả người giống như chúa tể thiên địa, một đôi tròng mắt đỏ ngòm, nhìn phía dưới.
Một đôi tròng mắt mang theo huyết sắc kinh người, vẻn vẹn một ánh mắt đã để Mục Vân cảm giác được toàn bộ thiên địa giống như triệt để luân hãm.
Mục Vân có thể rõ ràng cảm giác được, đây không phải lực lượng bên trong Tru Tiên Đồ, không phải bất kỳ lực lượng sở thuộc trong thiên địa.
Thế nhưng lại thật sự rõ ràng tồn trong thân thể của hắn.
- Ngươi là ai?
Nhìn một cái bóng mờ tồn tại ở trước người mình, cả người Mục Vân giống như biến thành tồn tại nhỏ bé trong thiên địa, không cách nào nói rõ loại cảm giác sâu kiến kia.
Đây rốt cuộc là cái gì?
Mục Vân triệt để ngơ ngẩn.
Dù kiếp trước là Tiên Vương hắn cũng chưa từng xuất hiện loại cảm giác này.
Hư ảnh to lớn, thân mang áo choàng huyết sắc, cả người đứng ở trên cao nhìn Mục Vân, chậm rãi, hư ảnh ngồi xổm xuống, bàn tay nhẹ nhàng nhô ra, chỉ là bàn tay kia dù sao cũng là hư ảnh, muốn nắm Mục Vân ở trong tay, nhưng lại xuyên qua thân thể Mục Vân.
- Ngươi đến cùng là ai?
Nhìn hư ảnh vạn trượng, Mục Vân lần nữa hỏi.
- Huyết kế...
Trong lúc nhất thời, hư ảnh hơi há miệng, lại một câu còn chưa nói hết, chỉ là một chữ bằng máu tán loạn lao ra.
Trong chốc lát, Mục Vân chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới của mình, hết thảy lực lượng lúc này biến mất không thấy gì nữa.
Hắn giống như trở về đến nguyên thủy nhất, hết thảy tất cả biến mất, chỉ có máu tươi chảy xuôi bên trong cơ thể, dùng hồn phách trong đầu của mình làm hạch tâm, khuếch tán toàn thân.
Linh hồn run rẩy, huyết mạch sôi trào, cả người Mục Vân cảm thấy vô tận thư sướng.
Quá trình này đến cùng tiếp tục bao lâu, Mục Vân cũng chưa từng biết.
Chỉ là dần dần, chờ hắn mở hai mắt ra, đỉnh đầu, hư ảnh to lớn vẫn an an ổn ổn nhìn chằm chằm hắn.
Giờ khắc này, cảm giác mệt mỏi toàn thân Mục Vân biến mất, chỉ cảm thấy mình tràn ngập sinh cơ, thế nhưng nhìn lại hư ảnh to lớn kia, mình vẫn như là sâu kiến.
- Ngươi đến cùng là...
Két...
Mục Vân vừa định mở miệng lần nữa, thế nhưng bóng mờ vào giờ phút này hoàn toàn tán loạn ra, biến mất không thấy gì nữa.
Trong thiên địa, khôi phục thanh minh, Mục Vân bất ngờ mở hai mắt ra.
- Ngươi là ai?
Một tiếng rít lên khiến cho Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ hai người chấn động từ trong nhập định.
- Sư tôn!
- Mục Vân!
Nhìn Mục Vân, hai người trợn mắt hốc mồm.
Trước đó còn rất tốt, đột nhiên tỉnh lại từ tại chỗ ngồi, lại hốt hoảng la to một cái không giải thích được, thực sự quá kỳ quái.
- Trôi qua bao lâu rồi?
- Một canh giờ!
Một canh giờ?
Mục Vân cảm giác được loại dị dạng cảm xúc vừa rồi tựa hồ đi qua một đoạn thời gian rất dài, thế nào mới trôi qua một canh giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận